Tàn Tro – Chương 10

Tiêu chuẩn

Chương 10

Sau hôm đó, cuộc sống của ta dường như cũng không có thay đổi nhiều.

Liêu Na khỏi bệnh đã xuất viện, vẫn giống như trước đây ban ngày đến bầu bạn với ta hoặc kéo ta lên phố, chỉ là không nhiều như trước đây nữa, Liêu Na nói với ta từ sau khi cô ấy bị cảm nắng, bạn trai của cô không còn mãi lo cho công việc nữa, bắt đầu chân chính quan tâm cô, mà hai người cũng đã tính đến chuyện kết hôn rồi, vì vậy số lần Liêu Na xuất hiện càng lúc càng ít.

Còn Tiểu Viêm mỗi ngày vẫn bận đến không thấy bóng dáng, buổi tối ta cũng chỉ có thể nhìn bóng lưng hắn mà từ từ chìm vào giấc ngủ, nhưng ta không còn cảm thấy cô đơn nữa, không còn bất an nữa.

Nhưng cho dù đối với công việc của Tiểu Viêm ta hoàn toàn không hiểu, ta vẫn cảm nhận được gần đây quả thực là hắn đang làm việc một cách bán mạng.

Tối hôm đó, hắn vẫn ngồi trên bàn vi tính cách chỗ ta không xa tính toán gì đó, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng đánh chữ. Ta đột ngột phát giác, mình không nên nằm mãi như vậy, ta cần phải làm gì đó.

Ta lén ngồi dậy, đi đến sau lưng ôm choàng lấy hắn.

“Tiểu Viêm, đừng làm nữa, đi nghỉ đi.”

Tiểu Viêm nghiêng đầu qua nhìn ta, vui vẻ cười.

“Nửa tiếng nửa là xong rồi.”

“Không được.” Ta lắc đầu.

Hắn đột ngột một phát kéo ta lại, ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, hoàn hồn lại mới phát hiện đang ngồi trên đùi Tiểu Viêm.

“Vậy tiểu thúc bầu bạn với ta đi.”

“Không.”

Tuy ta nói lời cự tuyệt, nhưng lại dùng tay quàng qua cổ hắn, sau đó lại vùi đầu vào hõm vai của hắn. Hắn vẫn để ta ngồi trên đùi như vậy, tiếp tục yên ổn gõ bàn phím. Tư thế như vậy quả thực làm ta hơi thẹn thùng, tuy không ai nhìn thấy, nhưng mặt của ta cũng nóng hực lên.

Ta úp người trên vai hắn, vừa xoay đầu đã nhìn thấy mái tóc đen dày của hắn, không khỏi lấy ra nghịch, nhưng trong lúc nghịch lại nhìn thấy, trên đầu hắn đã có mấy sợi tóc bạc rất rõ ràng.

“Tiểu Viêm, ngươi thật sự có tóc bạc rồi, đừng cực khổ như vậy nữa, cho dù không có tiền, không phải vẫn có thể vui vẻ sao?”

Ta đau lòng nhổ đi mấy sợi tóc bạc, Tiểu Viêm đột nhiên ngưng làm, sau đó đưa tay nắm tay ta.

“Tiểu thúc đau lòng cho ta hả?”

Ta chỉ cười gật đầu.

“Tiểu thúc, ta thích nhìn thúc cười lắm.”

Hắn nhìn ta, đôi mắt sâu không thấy đáy, ta cảm thấy cả người mình sắp bị cuốn vào trong đôi mắt đen sâu thẳm đó . Không khí xung quanh hai người bọn ta đột nhiên trở nên nồng đậm hơn.

Tự nhiên môi của bọn ta chạm vào nhau, lúc đầu chỉ là hời hợt nhưng không ngừng tiếp xúc, dần dần cánh môi đã dán chặt vào nhau, nụ hôn cũng sâu hơn, còn không ngừng thay đổi góc độ.

Không biết bao lâu sau, chúng ta mới quyến luyến tách ra, từ trong mắt Tiểu Viêm ta nhìn thấy dục vọng tồn tại rất rõ ràng.

“Tiểu Viêm, làm đi.”

Ta bạo gan mời gọi, nhưng hắn lại xoay đầu đi không nhìn ta nữa, cũng không nói chuyện.

Lúc đó yên tĩnh đến đáng sợ, ta không khỏi cười khổ.

“Ta ….đã không còn giá trị nữa đúng không? Xin lỗi, nói câu kì quái như vậy.”

“Không phải đâu!” Nghe vậy hắn mới chịu nhìn ta, rất nhanh chóng phủ định câu nói của ta. “ Tiểu thúc, ta chỉ sợ sức khoẻ của tiểu thúc không chịu nổi ….thực ra ta luôn cố nhịn, nhịn bằng tất cả khả năng của ta.’

“Sức khoẻ của ta không có chút vấn đề nào cả ….”

“Tiểu thúc, kì thực ta cũng không thích giả làm quân tử.”

Hắn nói xong, đột ngột bồng ta lên, đặt lên trên giường, sau đó thì lấy cơ thể đè lên.

“Tiểu thúc, ta đã từng thề sẽ không làm thúc bị thương nữa, lát nữa nếu chịu không nổi, nhất định thúc phải nói với ta đó.”

Ta vui vẻ gật đầu, hắn dịu dàng hôn nhẹ lên trán ta, sau đó thuận đường hôn xuống. Nụ hôn của hắn rất êm dịu, êm như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua gò má, đồng thời tay của hắn cũng lần mò, cởi cúc áo ngủ của ta.

Khi toàn bộ cúc áo đã bị cởi ra, lồng ngực trần ốm yếu của ta hoàn toàn lộ ra trước mặt hắn, ánh mắt chăm chú của hắn làm ta rất xấu hổ.

Ta nghĩ mình thật sự là già rồi, chuyện trước đây không để ý, lúc này lại khiến ta cực kì lúng túng.

“Tiểu thúc, thúc rất đẹp.” Hắn vùi đầu trên ngực ta nói một cách nghiêm túc.

Ta bật cười.

“Tiểu Viêm, ngươi cũng rất [Cool].”

Nghe vậy, biểu hiện của hắn trở nên hơi lạ, như muốn cười lại cố nhịn không cười ra.

Ta còn chưa kịp hỏi hắn câu nói của ta có phải là rất kì lạ hay không, hắn lại bắt đầu dùng tay trêu chọc hai điểm nhạy cảm trên ngực ta, ta chỉ cảm thấy cơ thể run lên một cơn, huyết dịch xông thẳng tới đỉnh đầu, không còn suy nghĩ được gì nữa. Không biết từ khi nào tay của hắn đã di chuyển tới phần bụng dưới của ta, còn chấm đỏ trên ngực đã bị hắn ngậm vào.

Đa số những lần làm tình mà ta trải qua đều là có bước dạo đầu rất sơ sài, thì đã bị đâm vào rồi, nhưng hiện tại ta cảm thấy cơ thể đang được hưởng thụ sự trêu chọc và âu yếm dịu dàng của hắn, tâm tư của ta trở nên cuồng loạn.

Khi phân thân được hắn dịu dàng nắm giữ xáo lộng lên xuống, ta gần như bị cơn sóng dục vọng nhấn chìm, sau đó tất cả tinh dịch đều bắn ra trong tay hắn.

Lúc ta vẫn còn đang chìm đắm vì vừa đạt được cao trào, đột nhiên cảm thấy hậu huyệt mình bị vật gì đó xâm nhập vào, theo phản xạ hậu huyệt lập tức co chặt lại.

“Tiểu thúc, đừng khẩn trương, từ từ thả lỏng, ta sẽ không làm thúc đau đâu.” Tiểu Viêm nói rồi đưa tay lên vuốt mái tóc rối trên trán ta, còn tay kia tiếp tục xâm nhập vào.

Ngón tay của Tiểu Viêm rất dài và có lực, rất săn nhưng cũng không làm mất đi sự dịu dàng. Ta cảm nhận được trên đầu ngón tay của hắn có bôi gi đó, hơi mát, cũng làm cho ngón tay dễ dàng thuận lợi đi vào trong hơn. Cho đến khi ta đã hoàn toàn thích ứng với một ngón, hắn mới chầm chậm đưa vào ngón thứ hai, thứ ba.

Thuốc bôi trơn quả thực có tác dụng rất tốt, tuy vẫn cảm thấy hơi lạ, đau cũng là việc khó tránh khỏi, nhưng Tiểu Viêm đã giảm không ít sự đau đớn cho ta.  Nếu như là trước đây thì hắn chỉ đưa ngón tay vào mở rộng ra mấy cái, sau đó liền dùng phân thân trực tiếp cắm vào. Lần này như vậy đối với ta mà nói là dịu dàng đến độ khiến ta muốn khóc.

“Tiểu thúc, đừng khóc.”

Mãi đến khi hắn nhẹ nhàng hôn đi nước mắt của ta, ta mới biết mình đã khóc thật rồi.

“Tiểu thúc, ta phải vào rồi.”

Không biết qua bao lâu, khi ta đã quen với ba ngón tay, hắn lại rút ra, thay vào đó là phân thân to hơn ba ngón tay nhiều. Lúc tiến vào cũng không có đau như trước đây, có lẽ phân thân của Tiểu Viêm cũng đã bôi thuốc, khi cắm vào âm thanh dinh dính phát ra rất rõ ràng, ta xấu hổ che mắt lại.

“Đau hả?”

Ta cố lắc đầu, không dám cho hắn biết ta từng tuổi này rồi, mà vẫn còn cảm thấy thẹn với chuyện này.

Hắn tiếp tục xâm nhập, không bao lâu đã vào hết bên trong ta.

“Vào hết rồi.”

Hắn lấy tay vuốt ve sợi tóc mai của ta, lúc này ta mới mở mắt ra nghiêm túc nhìn hắn, trên trán hắn đã đầy mồ hôi, xem ra vì để giảm bớt đau đớn cho ta mà phí không ít công sức.

“Tiểu Viêm, hôn ta.”

Ta có thể cảm nhận được phân thân của hắn bị ta kẹp rất chặt, một sự kích động không biết từ đâu tới khiến ta vứt bỏ hết mọi rụt rè.

Tiểu Viêm nhiệt tình hôn ta, đồng thời cũng bắt đầu động tác phía dưới, đêm tính dục hoàn hảo này đã vén tấm màn che u ám lên.

Buổi tối hôm đó là một sự bắt đầu mới.

Ban ngày Tiểu Viêm vẫn tiếp tục bận rộn như mãi không ngừng nghỉ, nhưng buổi tối hắn không còn chỉ chăm chú vào tính toán nữa.

Bọn ta có khi cùng xem tivi cùng trò chuyện, có khi hắn lại dạy ta biết thêm một số chữ Hán, giới thiệu cho ta những quyển sách hay.

Tuổi của bọn ta cũng không còn nhỏ nữa, đối với chuyện giường chiếu cũng không mãnh liệt như lớp trẻ. Đa số buổi tối bọn ta chỉ ôm nhau ngủ, nhiều nhất một tuần cũng chỉ làm một lần, mà từ sau lần đó cuối cùng ta cũng đã biết được lạc thú trong lúc làm tình.

Hạnh phúc, yên tĩnh theo ta mỗi ngày.

Một buổi trưa cuối tuần, khi ta đang trồng hoa trong vườn, Tiểu Viêm không biết từ khi nào đã đứng dưới cây táo ta trồng nhìn ta. Nhận thấy ánh mắt của hắn, ta hơi không được tự nhiên nhìn lại hắn.

“Tiểu thúc, thúc đối với mấy bông hoa này quả thực là còn tốt hơn đối với ta nữa.”

Hắn đí qua, kéo ta đang ngồi xổm trong luống hoa dậy, sau đó dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán giúp ta.

“Chúng nó giống như con của ta vậy đó.” Ta cười nói.

“Vậy còn ta?”

Hắn cười xấu xa nhìn ta, ta xoay đi, định ngồi xuống tiếp tục bón phân cho hoa.

“Tiểu thúc, hôm nay ta đưa thúc đến một nơi có dược không?” Hắn ôm ta từ sau lưng, ngăn cản hành động của ta.

“Đi đâu?”

Tiểu Viêm không trả lời, chỉ kéo ta đi đến ga ra, đến trước ga ra hắn tự đi vào, ta tìm một vòi nước tuỳ tiện rửa đi cát bẩn trên tay.

Khi ta rửa sạch tay xong, đã nhìn thấy Tiểu Viêm đẩy chiếc xe đạp đến trước mặt ta.

“Lên đi.” Hắn thị ý cho ta ngồi.

Ta không nói gì liền leo lên yên sau, Tiểu Viêm cũng ngồi lên bắt đầu đạp.

Ra khỏi ngôi biệt thự, đi một đường cái thẳng tắp, tiếng xe hơi thỉnh thoảng rít nhanh qua.

Đã không còn nhớ cách đây bao lâu, ta chỉ biết đã lâu lắm rồi ta ngồi ở yên sau xe của Tiểu Viêm, tim của ta theo cơn gió nhẹ phiêu đãng mà vui lên.

“Tiểu thúc có phải là có cảm giác như trở về trước đây không?”

“So với quá khứ, ta càng thích hiện tại hơn.”

Ta siết chặt đôi tay vòng qua eo Tiểu Viêm, đầu cũng nhẹ nhàng tựa lên sống lưng rộng của hắn.

“Không chỉ là hiện tại, tiểu thúc ta đảm bảo thúc sẽ càng thích cuộc sống sau này hơn.” Hắn nói với vẻ rất tự tin.

“Ta tin ngươi.” Ta cũng tràn trền niềm tin mà trả lời.

Tiểu Viêm chở ta không biết bao lâu, khi hắn dừng lại ta mới phát hiện mình đến một nơi toàn những người trẻ trung, ở cổng lớn còn có rất nhiều nhân vật hoạ hình rất đáng yêu.

Tiểu Viêm tuỳ ý dựng xe đạp xong, ta mới có cơ hội hỏi hắn: “ Đây là chỗ gì vậy?”

“Khu vui chơi, chỗ lớp trẻ thích.” Hắn nói xong, trong tay không biết từ khi nào đã cầm hai tấm vé phe phẩy trước mặt ta.

“Hết cách rồi, a đầu Liêu Na đó thật lắm trò, ngày hôm qua vứt cho ta hai tấm vé cổng, nói muốn ta đưa thúc đến đây chơi.”

Tuy ta cảm thấy chỗ này rất mới mẻ thú vị, nhưng xung quanh lại toàn là thanh thiếu niên vẫn làm cho ta thấy hơi sợ.

“Ở đây không phải là chỗ chỉ dành cho thanh thiếu niên.”

Tiểu Viêm hình như nhìn thấu được tâm ý của ta, nghe lời của hắn ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, liền đi theo hắn vào khu vui chơi.

Nơi gọi là khu vui chơi này hình như rất lớn, thanh niên và trẻ con rất nhiều, đâu đâu cũng có những nhân vật hoạt hình cầm bong bóng bán cho trẻ con, ta cảm thấy rất mới lạ, không khỏi nhìn khắp nơi.

Vào khu vui chơi không bao lâu đã nhìn thấy rất nhiều phương tiện giải trí, nhưng có quá nhiều trò mạo hiểm kích thích, có trò thậm chí còn làm người ta không ngừng quay cuồng trên không trung, người ngồi trên đó không ngừng thét lên, ta chỉ nhìn thôi đã thấy rợn sống lưng.

“Tiểu thúc, có muốn lên đó chơi thử không?”

Đề nghị của Tiểu Viêm doạ ta xanh mặt.

“Sợ là lên đó rồi ta không xuống được.”

“Hahaha, phải ha, còn trẻ thật là tốt.”

Tiểu Viêm cười sảng khoái một trận, rồi dìu ta tiếp tục đi tới. Chỗ nào cũng là trò thanh thiếu niên mới dám chơi, ta và Tiểu Viêm chỉ có thể đứng một bên làm khách xem mà thôi. Nhưng cùng hắn đi dạo như vậy,lại khiến cho ta nhớ lại tình cảnh trước đây khi ta và hắn cùng nhau đi hội hoa đăng trên huyện.

Cảnh đã đổi, nhưng người không đổi, ta không khỏi cảm thán vận mệnh của mình, song cũng thương cảm hạnh phúc như vậy không dễ mà có được.

“Tiểu thúc, thúc ở đây chờ ta một lát.”

Lúc ta đang chìm đắm trong tâm tư, thì Tiểu Viêm vứt lại một câu nói rồi bỏ chạy mất dạng. Khoảng năm phút sau mới thấy hắn cầm một xâu hồ lô ngào đường đi về.

“Tiểu thúc, cho.”

Tiểu Viêm đưa xâu kẹo hồ lô cho ta, ta liền nhận lấy.

“Sao chỉ mua một xâu?”

“Không phải trước đây chúng ta cũng ăn như vậy sao?”

Nghe vậy ta mới hiểu được ý của hắn, nhưng bọn ta chỉ đi trên đường thôi cũng đủ gây sự chú ý rồi, giờ lại thêm việc ăn chung một xâu kẹo hồ lô ngào đường nữa, nói không chừng sẽ dẫn đến hỗn loạn.

“Ta đùa đó, tiểu thúc thúc ăn đi.”

Cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi còn ăn kẹo như con nít, ta thấy mắc cỡ đến độ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.

Ă hết xâu kẹo, bọn ta lại đến bên hồ ngắm cảnh trí ưu nhã, Tiểu Viêm thuê một chiếc thuyền con, đưa ta lên rồi chèo đi. Chiếc thuyền đó hoàn toàn phải dựa vào mái chèo tay mới đi được, trên một cái hồ không lớn, hai mái chèo chầm chậm đưa thuyền trôi đi, là một chuyện rất lãng mạn.

Nhưng mấy chiếc thuyền xung quanh đều là từng cặp nam nữ thanh niên thân mật với nhau, hai người bọn ta như vậy rõ ràng là rất nổi bật. Từ khi biết được tình cảm của hai người đàn ông không được người đời nhìn khách quan, ta trở nên càng lúc càng để ý ánh mắt của người khác.

Trái lại Tiểu Viêm hoàn toàn không để ý, khi chiếc thuyền nhỏ chầm chậm trôi giữa lòng hồ, hắn gối đầu lên chân ta, chợp mắt dưỡng thần.

Không biết ta đã đón nhận bao nhiêu là ánh mắt quái dị, đến sau cùng thì thẳng thắn buông lơi, thản nhiên vuốt mái tóc trên trán Tiểu Viêm.

Vừa vạch mái tóc trước trán ra đã nhìn thấy vết sẹo khó thấy, lần đầu tiên ta có thể quan sát tỉ mỉ vết sẹo khó thấy này dưới ánh sáng, nó nằm ngang ở gần chỗ gốc tóc, giống như một con rắn nhỏ uốn lượn, ta không ngừng vuốt ve lên nó.

“Cái này có được xem là ấn kí vinh quang không?” Tểu Viêm nói, rồi nắm lấy tay ta.

“Ta nhìn thấy vẫn cảm thấy đau lòng.”

“Nhưng chủ định là cả đời này nó cũng sẽ không rời khỏi ta, cho nên thúc cũng vậy.”

Hắn kéo tay ta đặt lên môi, ánh mặt trời ấm áp rọi xuống bọn ta. Lúc này đây ta mới đột ngột lĩnh hội được, sự tồn tại của mặt trời là để mang hơi ấm đến cho bọn ta, chứ không phải là để huỷ diệt.

Xuống thuyền, trời cũng đã sập tối. Tiểu viêm hình như không định về nhà, đưa ta đến trước một con quái vật to lớn hình tròn, hắn nói đây là bánh xe chọc trời, ngồi lên nó có thể thấy được cảnh đêm toàn thành phố.

Bọn ta ngồi lên, nó đưa lên rất chậm, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người bọn ta, ánh đèn lập loè ban đêm làm tăng thêm mấy phần sắc thái ám muội.

Bất giác ta cảm thấy khẩn trương, vì muốn thoát khỏi tâm tình kì lạ này, ta liền nhìn qua lớp cửa kính để ngắm cảnh đêm bên ngoài, độ cao cũng không ngừng tăng lên, tầm nhìn càng lúc càng rộng thêm. Từ trên cao nhìn xuống ánh đèn vạn nhà trong thành phố, giống như những ngôi sao sáng nhấp nháy.

“Đẹp quá.” Ta cảm thán.

Lập tức một cánh tay kéo ta lại, ta ngồi không vững liền ngã vào lòng Tiểu Viêm. Cỗ xe rõ ràng rung lên một cơn, ta sợ đến không dám động đậy.

“Tiểu thúc, kết hôn với ta đi!” Tiểu Viêm nói rất nghiêm túc, trong mắt không hề có ý đùa giỡn.

Ta không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn.

“Tiểu Viêm, đàn ông và đàn ông sao có thể lấy nhau?”

“Ở Trung Quốc không được, nhưng nước ngoài thì được.” Tiểu Viêm nói xong, nắm lấy tay trái của ta, sau đó đeo một chiếc nhẫn màu bạc vào ngón áp út của ta.

“Tiểu thúc, ta tìm được một chuyên gia chỉnh hình tốt nhất ở Anh, ông ấy đã đồng ý phẫu thuật cho chân của thúc rồi. Tuy xác suất không phải là 100%, nhưng chí ít sau khi phẫu thuật, đi đường cũng sẽ tự nhiên hơn. Ta muốn chờ sau khi tiểu thúc làm phẫu thuật xong, chúng ta có thể tìm một nhà thờ để cử hành một hôn lễ nhỏ.”

Lời Tiểu Viêm nói khiến cho ta cảm thấy mình đang nằm mộng, rất đẹp đẽ, nhưng lại không có cảm giác chân thực.

“Tiểu Viêm, có phải ta đang mơ không?”

“Không phải, vì trên đời này không có giấc mơ nào hạnh phúc như vậy. Thời gian trước ta cố làm việc, chính là vì để thực hiện nguyện vọng này.”

Tiểu Viêm lại lấy ra một chiếc nhẫn khác đưa lên trước mặt ta.

“Tiểu thúc nếu bằng lòng chấp nhận lời cầu hôn của ta, thì đeo nhẫn giúp ta đi được không?”

Ta không chút do dự cầm lấy chiếc nhẫn đẹp đẽ đó, cẩn thận xỏ vào ngón áp út của Tiểu Viêm.

“Nghe nói hôn người yêu trong bánh xe chọc trời, thì chắc chắn sẽ có được hạnh phúc.”

Bọn ta nhìn nhau cười, sau đó thầm hiểu mà tiến đến gần nhau, môi tất nhiên cũng chạm vào.

Cuối năm đó, ta và Tiểu Viêm đến London.

Nửa năm sau chân của ta mới tiến hành cuộc phẫu thuật đầu tiên, sau lần đó lại liên tục làm ba lần nữa. Phẫu thuật xong hoàn toàn, bác sĩ mổ chính là ông Wilson vui vẻ tuyên bố với bọn ta, phẫu thuật của ta rất thành công.

Sau mười lăm ngày phẫu thuật mới được cắt chỉ, có điều sau khi cắt chỉ vẫn chưa thể đi đứng bình thường, vì vậy mùi vị nhàm chán sau phục hồi lại bắt đầu. Mỗi ngày Tiểu Viêm đều nhẫn nại ở bên cạnh khích lệ ta.

Ba tháng sau, thời gian phục hồi cuối cùng đã kết thúc. Tư thế đi đứng của ta tuy không thể nói là hoàn toàn bình thường, nhưng quả thực là dễ nhìn hơn so với trước đây nhiều. Cái quan trọng nhất là, khi trở trời chân cũng không còn đau đến vậy nữa, chân cũng đã chịu được năng lực tốt hơn trước đây nhiều.

Đúng vào hôm ta bốn mươi tám tuổi, ta và Tiểu Viêm ưng thuận nhau dưới lời thề ước thần thánh. Người chứng minh chúc phúc cho bọn ta ngoài thần ra, còn có mẹ Tiểu Viêm, Liêu Na và chồng cô ấy.

Hôm đó, ánh mặt trời chầm rãi chiếu rọi xuống mặt đất, trong bầu trời mùa đông ở London luôn mưa lất phất, kì tích như vậy rõ ràng là rất rực rỡ, ta và Tiểu Viêm tận tình hôn nhau dưới ánh dương quang ấm áp.

___Toàn Văn Hoàn___

Chisa: Đây là một câu chuyện có thể nói là vong niên tình. Có lẽ hiện giờ chúng ta đều còn trẻ sẽ cảm thấy nhân vật trong truyện rất xa vời, nhưng đến một lúc nào đó khi mình bằng tuổi họ có thể mình cũng sẽ muốn có được một chuyện tình vong niên như vậy. Hì hì tất nhiên đây chỉ là cách nghĩ của mình thôi.

Có một phản hồi »

  1. Hoàn rồi *tung hoa**nổ sâmpanh* >________<. Cám ơn Moonie rất là nhiều vì đã edit Tàn tro, lâu lắm rồi mình ko đọc được danmei hiện đại nào mà thấm thía như vậy. Kết thúc thật sự khiến người ta thấy viên mãn lắm. Qua bao nhiêu sóng gió cuối cùng cũng được bên nhau rồi. Thật sự là dễ chịu lắm. Mình rất thích cách chọn truyện của Moonie, mong là sẽ được đọc nhiều truyện hay nữa của bạn nha :X.

    Một lần nữa cám ơn Moonie rất là nhiều :X

  2. Cuối cùng cũng hoàn thành rồi. Các bạn đã vất vả nhiều ^_^ Mình thích văn phong của truyện này, dù là bi hay vui thì cũng nhẹ nhàng, chậm rãi, cứ tựa như một dòng nước vậy. Đúng là truyện vong niên thì làm cho những người trẻ đọc thấy hơi kì kì, nhưng ngẫm nghĩ lại thì nếu bản thân ở vào lứa tuổi ấy thì mình cũng muốn có thể yêu như họ ^_^

  3. ô cuối cùng cũng hoàn ui!!!
    nói ra thật xấu hổ từ trước đến nay ta toàn là đọc chùa a, nhưng mừ hum nay thui thì ta mạn phép com nhảm tí xiu nha!!!!!
    Nàng ơi, sau bộ này nàng đã có dự định làm bộ gì chưa, ta thấy giọng văn của nàng thật hợp với mí bộ ngước luyến a, nhưng mừ đọc nhìu lúc đau đớn hết cả cõi lòng a!!!!
    chậc chậc!!!!
    A mà nếu sau bộ nà nàng chưa có dự định gì, ta vô cùng muốn giới thiệu cho nàng cái bộ cuồng thú, nàng xem thử bản qt xem… Nếu nàng đồng ý edit thì….Vô cùng vô cùng mừng a!!!!
    nói thế thôi quan trọng là nàng a!!!!

    • Ta chưa có ý định làm bộ nào nữa hết, vì sắp tới bận lắm. Nhưng nếu có thời gian và tìm được truyện thích hợp ta chắc chắn sẽ làm, mà bộ Cuồng thú đó nàng cho ta cái link down với, ta xem thử nếu ko dịch thì có truyện đọc cũng đỡ bùn.

  4. đọc mấy bộ ngược luyến ta quăn quại mí hôm , từ lúc đọc KTTH ta sơ SE muốn chết , đọc cái đó khóc ko bik bao nhiêu ah, ôi , ngược luyến tàn tâm , nàng edit bộ nào cũng được nhưng pls , don’t have SE !

  5. xúc động qua *trấm trấm*, cuối cùng đến 48 tuổi mới hưởng được ngày hạnh phúc nhất đời, chúc mừng Tiểu Tẫn! Chúc anh và Tiểu Viêm mãi mãi hạnh phúc. Cảm ơn bạn đã dịch bộ này!!!

  6. ^^~ dem qua lan mo the nao ma vao dc nha nang. Thuc ko biet com the nao, chi lang le an like cho nang ma thoi. Rat rat da ta nang da dich bo nay nhe. Ta gui cho nang ngan van cai om hon tham thiet :X~ yeu nang :X

  7. Cảm ơn bạn đã edit truyện này. Truyện rất hay, phải nói đường tình của 2 nhân vật trong này thật gian nan,chờ nhau mỏi mòn, nhưng đồng thời cũng rất đẹp đẽ. Lâu lắm rồi mình mới đọc được một truyện vừa đắng vừa dịu ngọt,mà lại mang nét gì đó chân thật như thế này. HI vọng sẽ được thưởng thức thêm nhiều truyện hay như vầy do bạn edit

  8. Chúc mừng Giáng sinh ~XD

    Mon men wa nhà hỏi thăm lại ~XD

                ▂           ▂            ▄   ▄  ▄  ▄
       ◢░      ▄▀             ▀▄  ░◣      ▌▐▄▀ ▌▐▄▀
      ▐░::                         ░▍
      ▐▓░::                           ░▍  タバコ吸おまい
     ▐▓░░::░::        ▀▀▀▀▀▀       ░▓▍▅  ▅ ▄▄▄▄
      ▐▓▓░░░::░:::                 :::░::░▓▍ ▊  ▋
      ▐▓▓▓░░░::░::░::::: :: ::   ::::░::░░░░░░▓▓▍ ▐▄▌
       ▀█▓▓▓░▓░░::░:::░:::::::░::░░░░░▓░▓▓▓▌ ▄▅▀

    Cute~ ko XDXDXD *ôm ôm* X’mas eve :”)

  9. Ta không biết nói gì hơn ngoài hai chữ cảm ơn dành cho nàng.

    Như rất nhiều bạn, đã lâu rồi ta mới tìm thấy một bộ đam mĩ khiến người ta không thể dứt mắt khỏi màn hình, âm thầm lặng lẽ, đau đớn, và có cả hạnh phúc khi theo dõi. Một không khí man mác, lúc buồn như một vết thương chưa từng đau đớn xé lòng nhưng cũng không bao giờ lành lại, có lúc vị ngọt ngào hạnh phúc lại nhẹ nhàng lan tỏa như hương táo sau nhà. Cứ mãi làm lòng người vương vấn không thôi.

    Tên truyện hợp và cũng không hợp. Vì với ta, ngọn lửa nồng đượm trong những ngày mới là đến từ ngày cũ, chưa bao giờ là tàn tro được thổi bay để lại bùng lên ánh lửa. Nhưng mỗi lần ta tự nhẩm cái tên tàn tro không hiểu sao trong lòng lại dậy lên hình ảnh hai con người ấy, một câu chuyện ấy.

    Một lần nữa cảm ơn nàng, và chờ đợi bản word của nàng (dù ta đã tự lưu vì tưởng nàng không làm bản word *cười*)

    Ngày lành!

  10. Mình thích đọc vong niên tình mất rồi,đôi khi tự hỏi vì sao hai người có thể ở với nhau lâu thế,nhìn nhau mấy chục năm trời mà không thấy chán,nhưng có tiếp cân mới cảm nhận được vì yêu nhau nên tình yêu họ luôn mới,dù già nhưng tâm hồn vẫn trẻ,ở chung không phải là chịu đựng mà là chia sẻ,mình rất đồng tình với tiểu thúc cái quan niệm dù có thành tro cũng muốn thử,ai bảo thành tro không tốt,ngươi đốt,ta cháy,ta có thành tro cũng hòa ngươi cùng một chỗ,bạn Viêm thật tốt công nhưng đôi khi cũng thực ngốc,nhưng mình thích cái bá đạo của bạn ý
    thôi mình nhảm nhiều quá rồi nên tổng kết là cảm ơn bạn rất nhìu.
    cũng rất mong chờ bản word or pdf của bạn,gì cũng được miễn là có cái để mình thỉnh thoảng ngồi cắn xé lại cho đã,iu bạn*chụt*

  11. Thanks Moonei edit nha , bản dịch rất hay. May mà happy ending nếu ko lại thêm 1 trận đau bao tử nữa. Tội nghiệp 2 nhân vật 9 quá. Dục vọng của người ông ích kỷ ác độc của cha mà làm họ mất đi nhiều thứ trong cuộc sống quá vậy mà Tẫn vẫn thấy cuộc đời tươi đẹp T.T thương quá. Đọc mà thấy Tẫn giống nhân vật Souad trong Bi Thiêu Sống. Không có quyền lựa chọn cuộc sống cho mình , gia đình lẫn khuynh hướng giới tính. :@

  12. nè cho mình hỏi, có phải bạn dịch toàn truyện buồn hem thế, đọc ràng buộc xong tuy là nó kết thúc có hậu,nhưng mất nước (mắt) quá ah` T~T

  13. Ta đọc danmei cũng gọi là tương đối ,nhưng danmei hiện đại làm ta khóc mới có 2 bộ , thì chính là 2 bộ do nàng edit là Tàn tro và Ràng buộc a~ , cổ trang thì có Xuy Sầu .
    Ta cũng giống nàng, thích ngược luyến , cơ mà ta ko chịu đc BE nên ko động vào bao h *lảm nhảm*
    Cảm ơn nàng đã edit Tàn tro . *ôm hôn thắm thiết *

  14. Đọc xong bộ này lòng ta cảm thấy thoải mái quá. Nhẹ nhàng, mà sâu sắc. Thực sự tình cảm con người có thể lâu dài đến thế sao?
    Ầy!!! Muốn nói cái gì đó cho văn chương 1 chút nhưg chắc là ko đc. :”>
    “Sự tồn tại của mặt trời là để sưởi ấm chứ ko phải huỷ diệt”
    Đọc bộ này ko lấy đc nước mắt của ta như Ràng buộc nhưng ấn tượng đến mức ngồi cặm cụi viết mấy dòng vô nghĩa này. :”>
    Nàng edit hay lắm. Ta yêu nàng. :*

  15. truyện hay quá bạn ơi
    đúng như bạn nói đây chính là vong niên tình ko cần xa hoa lộng lẫy xinh đẹp mĩ miều nhưng cái tình của nó nồng nàn đằm thắm ấp ủ bằng cả cuộc đời. cám ơn bạn đã dịch 1 fic tuyệt hay như vậy .yêu bạn nhiều!

  16. Truyện rất là hay đã lấy của mình ko biết bao nhiêu là nước mắt, nhưng cũng để lại cho mình một cảm giác thật yên bình và hạnh phúc.Đọc xong tác phẩm ta càng có thêm động lực trong cuộc sống hơn , thank nàng đã edit truyện này ,yêu nàng nhiều !

  17. cảm ơn bạn rất nhiều
    đã nghe bạn bè giới thiệu bộ này mà h mới có tgian đọc 🙂

    mình mới đọc có 2 bộ bạn edit
    và mình thực sự rất thích các bộ bạn chọn

    mình chưa đọc nhiều đam mỹ
    nhưng có nhiều lúc lại thấy chán ghét đến mức ko muốn nghiền ngẫm nữa
    đôi khi mình đọc đam mỹ và có cảm giác
    tình yêu của họ chỉ xuất phát từ việc làm t*** thôi TT.TT
    tất nhiên ko phải bộ nào cũng thế, nhg có khá nhiều trường hợp như vậy

    vì vậy khi đọc các bộ bạn edit, mình thực sự thấy cảm ơn bạn thật nhiều

    về bộ này 😡 lâu lắm mình mới đc đọc 1 bộ nhẹ nhàng như vậy
    ko cần lộng lẫy, ko quá gay cấn
    nhg lại giúp ta cảm nhận sâu sắc về tình yêu…
    nói chung mình cực kết bộ này 😡
    hi vọng bạn sẽ edit nhiều bộ hay hơn nữa <3<3

  18. Truyện không lấy của ta một giọt nước mắt nào,nhưng mũi ta lúc nào cũng nong nóng,mắt cũng vậy và cứ có 1 cái gì đấy vô hình thắt chặt tim ta làm ta không khóc nổi.Một câu truyện viết thật nhẹ nhàng bình thản nhưng ta lại cứ thấy buồn buồn.Ôi hạnh phúc,HE mà sao ta lại thấy nao lòng thế này.Phải chăng vì sự hi sinh của Trình Tẫn quá lớn nên ta tức thời không thể chấp nhận được kết thúc.Thôi tóm lại ta ko biết phải nói gì,chỉ là cảm ơn nàng đã edit 1 câu truyện ngược tâm thật nhẹ nhàng mà sâu lắng như vậy…

  19. thank nàng nhìu nha, thật sự thì ta không đọc khúc giữa vì ta sợ ngược lém, đọc xong ám ảnh rất lâu đọc kết thúc biết có hậu là ta zui rùi ha
    thank nàng thiệt nhìu

  20. Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã edit truyện này, được giới thiệu mình mới qua đây, truyện này rất hợp với sơ thích của mình, mặc dù mình không thích hiện đại, nhưng truyện này đã làm mình suy nghĩ khác.
    Một lần nữa cám ơn bạn rất nhiều

  21. liệu mình có thật yêu người không, có đủ dũng cảm quên đi bản thân không, có đủ niềm tin vào tình yêu không? thời gian chính thật là lửa thử vàng. những rung động mãnh liệt ban đầu, khát khao, say đắm, nghi ngờ, tổn thương…đều sẽ đi qua, chỉ có tình yêu phát xuất từ cảm thông, chia xẻ, quên mình là vĩnh cửu. ta yêu Trình Tẫn, yêu tất cả mọi cái thuộc về ông : cách nghĩ, cách yêu, cách chờ đợi da diết trong vô vọng, cách bỏ lơ bản thân cho cuộc đời tàn phá để vun bón tình yêu, vẻ ngu ngốc dễ tổn thương………vì ta nghĩ : thật không dễ gì có một tình yêu khờ khạo toàn tâm toàn ý như vậy.

  22. Cuối cùng mình cũng chinh phục xong tàn tro rồi, mất hết cả lít nước mắt luôn nhá, bạn dịch rất có ảm xúc, rất hay cảm ơn bạn đã dịch bô này, khách quen nhưng toàn đọc bằng dt không ak hôm nay mới tận mặt giện kiến chủ nhà

  23. Truyện hay quá. Mình vừa đọc vừa khóc. Đọc xong rồi mà hình ảnh của tiểu thúc xinh đẹp vẫn còn lưu luyến trong tim. cuối cùng là một tình yêu viên mãn, tiểu thúc cùng tiểu Viêm sau cùng có thể thực hiện được lời hứa cho nhau, cho dù thành tàn tro vẫn ở bên cạnh nhau ❤

  24. Hu hu… truyện ngược 20 năm TT^TT Đọc xong mới thấy cuộc đời ngắn ngủi quá… TT^TT gần 20 tuổi rồi mà vẫn chưa có người yêu

  25. em xin lỗi vì tới giờ mới có thể cmt cho chị * thở dài* em chỉ biết cảm ơn chị đã chọn bộ này và edit,em yêu tình yêu Trình Tẫn cũng yêu cả Cố Viêm,yêu cả vong niên tình ấy ^^

  26. Sr chủ nhà đọc đến chương cuối rồi mới cmt, lúc đầu thật sự là cảm thấy không thích lắm vì các nhân vật lớn tuổi và minhg cũng k thích niên hạ cho lắm nhưng phải nói càng đọc càng hay, trải qua bao nhiêu sóng gió cuối cùng cũng chân chính bên nhau, cái kết thực sự là rất xúc động bởi các truyện thường 2 người đến vs nhau hạnh phúc là “the end”. Ở đây cảm giác như Viêm Tẫn đã ở bên nhau cả đời và sẽ như thế mãi vầy *rưng rưng*

  27. Khi biết được tiểu thúc vì mục đích gì mà đk nhận nuôi thề chứ ta tí nữa thì đập máy. Cảm thấy cuộc đời tiểu thúc quá thống khổ,bi ai, đau đớn đến mức mà cả cái HE trọn vẹn mà vẫn thấy đau lòng và chưa thoả mãn,chưa bù đắp hết cho tiểu thúc. Cảm ơn nàng vì đã edit,nghe đồn tr này lâu rồi mà giờ mới có can đảm đọc.

  28. Tình yêu của họ trãi qua thời gian nửa đời người nhưng nó mang lại cảm giác là cả 1 đời vĩnh hằng. Một tình yêu thật sâu đậm, thật xinh đẹp! Cảm giác truyện này của Lam Lâm rất khác vs các bộ còn lại hihi! Cảm ơn bạn vì đã dịch, mình rất thích câu cảm nhận của bạn ở cuối chương này, rất hay ^^

Gửi phản hồi cho kyu Hủy trả lời