Ràng buộc (chương 17)

Tiêu chuẩn

Chương 17

Kỳ Dịch nhìn qua tấm kính, thấy người đó đang ở trong một phòng khác …..

Hàn Huyền Phi vẫn không có biểu hiện gì, khiến người ta không thể nhìn ra tâm tình hiện tại của hắn. Kỳ Dịch lẳng lặng đứng nhìn nơi đó đến xuất thần, tâm tư không biết đã phiêu dạt đến nơi nào rồi.

Bọn thủ hạ chuẩn bị động tác hành hình, hắn căn bản không chú ý đến. Hắn bây giờ, giống như đang thong thả dạo chơi phơi nắng trong hoa viên, để cho thần trí phiêu đãng trong không trung ……hắn bình tĩnh đến độ có một chút biểu hiện dịu dàng, Kỳ Dịch nhìn thấy mà tâm tư rối bời. Ngay cả bọn thuộc hạ tay cầm gậy gộc, roi da cũng cảm thấy không biết làm sao để ra tay.

Người giám sát hành hình là Tiểu Phương, nghiến chặt răng, liếc mắt nhìn hướng tấm kính, gật gật đầu, thị ý có thể bắt đầu rồi.

Roi da vung lên trong không trung, âm thanh xé rách không khí, rơi trên tấm lưng gầy ốm ……máu tươi bắn ra, như hoa hồng nở từng chút từng chút …..

Kỳ Dịch toàn thân căng thẳng, hắn cảm thấy, sợi roi đó đang giáng xuống tim mình …….tấm thân từng được che chở như bảo bối …..Hắn biết lớp áo mỏng đang che phủ da thịt đó, trắng mịn bóng bẩy, không một chút tì vết. Hắn từng hôn từng chút một, từng vuốt ve đến không rời tay …..

Roi lần lượt giáng xuống, lại cuộn lên, da thịt màu mật ong bị roi quất xuống, để lại vệt máu chồng chất lên nhau ….

Nhìn thấy làn da màu trắng nứt ra máu đỏ chói, Kỳ Dịch đau lòng nghĩ, tất cả đã là quá khứ, cơ thể hoàn mỹ đó đã không còn tồn tại nữa ……

Thần tình hờ hững lúc nãy đã biến mất, soái khí trên mặt Hàn Huyền Phi đã tràn đầy sự đau đớn, mồ hôi rơi xuống rất nhiều, chảy qua mặt hắn. Hắn đau đến toàn thân run rẩy, cắn chặt môi, nuốt xuống không để một tiếng kêu thảm nào phát ra.

Tiếp theo roi, là gậy gộc, một gậy bổ xuống, chân của hắn gãy ngay lập tức. Hàn Huyền Phi đau đớn lập tức truyền ra một tiếng rên khẽ, sắc mặt trắng bệch xụi lơ trên mặt đất.

Roi và gậy lần lượt giáng xuống, máu tươi như tiễn bắn ra, da thịt bị rách lộ ra đốt xương trắng hếu, hai tay Hàn Huyền Phi bấu chặt sàn nhà, toàn thân phát run, đau đớn bất kham. Hắn cảm thấy xương mình đã bị gãy mấy cái rồi, xương sườn gãy ra như đang đâm vào bụng, máu từ miệng hắn hộc ra.

Hắn vốn muốn né tránh những cây gậy giáng xuống trước ngực mình, vừa ngẩng đầu, roi da đã quất lên mặt hắn. Lát sau máu liền tuôn ra, trên trán đau rát, máu làm mắt hắn mơ hồ, tất cả trước mắt đều biến thành màu đỏ tanh ….

Kỳ Dịch không nhìn tiếp, xoay lưng đi, vô lực ngã trên sofa. Âm thanh sát vách vẫn rõ ràng trong tai, tiếng roi quất xuống da thịt, tiếng côn gỗ đánh vào người, thậm chí cả tiếng xương bị gãy, chỉ là không nghe thấy tiếng kêu thảm.

Trong đầu Kỳ Dịch một mảng trống không nhìn vào bức tường, nghe âm thanh đáng sợ đó.

Lưu Minh Trí đứng bên cạnh hắn, tâm tình nặng nề nhìn Kỳ Dịch, thấy Kỳ Dịch đang lúng túng, đau lòng. Hắn đi đến trước tấm kính, nhìn hiện trường hành hình đầy máu.

Người đó ngã trong vũng máu, hai chân đã bị đánh gãy, máu hộc ra từ miệng rất nhiều, hai tay bấu chặt trên sàn, thảm đến không nỡ nhìn, móng tay đã bị cào nát …..nhưng người đó vẫn không phát ra tiếng nào, không dám tin là người đó có thể chịu được sự đau đớn như vậy.

Bọn thuộc hạ kéo Hàn Huyền Phi vì liều mạng bấu tay xuống sàn mà hai tay đã huyết nhục mơ hồ, bọn chúng dùng kiềm nhổ đinh kẹp lấy ngón tay bên bàn tay trái,  dùng sức kẹp một cái, một tiếng giòn giã vang lên, xương ngón tay gãy ngay lập tức!

Hàn Huyền Phi đau đớn rên lên, cả người ngã về phía sau, toàn thân co rúm. Hắn thở dốc, đồng tử mất tập trung mờ mịt nhìn lên trần nhà.

Năm ngón tay bên bàn tay trái rất nhanh lần lượt đều bị kẹp gãy, Hàn Huyền Phi đau đến không thể ngất đi, toàn thân run rẩy, nhưng vẫn không phát ra tiếng kêu thảm thiết cho bọn khát máu hưng phấn.

Ngay cả bọn thủ hạ cũng cảm thấy mê muội: Như vậy vẫn chưa đủ đau hay sao? Sao ngay cả tiếng kêu thét cũng không nghe thấy? Cả bọn nhìn nhau, lại nhìn hình cụ trong tay, cảm thấy hơi hồ đồ.

Bọn chúng dừng một lát, đem vứt roi và gậy gỗ đi. Một người trong đó cầm một con dao sắc bén, chầm chậm đâm vào cơ thể đã không còn chút nào lành lặn, cắm sâu vào trong xương đùi, xoay một cái, một âm thanh khiến người ta phải kinh hồn, xương đã bị xẻ ra.

Rút con dao ra, lại đâm vào trong cánh tay mềm nhũn đã xụi lơ xuống. Xương của tứ chi lần lượt bị đâm vào, âm thanh rạn nứt liên tục vang lên khiến người ta kinh hãi.

Hàn Huyền Phi vẫn rên thảm, toàn thân run càng lợi hại hơn. Lồng ngực ốm yếu của hắn phập phồng kịch liệt, ánh mắt rời rạc, nhưng chút lí trí còn sót lại khiến cho hắn vẫn không chịu kêu la.

Hi vọng duy nhất của hắn chính là nhanh chóng mất đi ý thức, bất kể là chết, hay là hôn mê, chỉ cần không còn cảm nhận được loại hình phạt tàn khốc này nữa, cho dù chỉ một lát cũng được.

Nhưng, những người đó không cho hắn ngất đi, dùng roi làm bằng dây thép hơ trên lửa đến đỏ lên rồi quất vào người hắn, da thịt như bị lửa nướng chín. Khắp mọi chỗ, thân thể lập tức bị thiêu trọi, phát ra mùi khét khó ngửi. Thay gậy gỗ bằng cây sắt đánh nát các đốt ngón tay, roi lửa điên cuồng quất xuống.

Hàn Huyền Phi đau đớn như bị người ta dùng dao búa chẻ ra, bị lăng trì sống. Hắn vô thức quằn quại trên sàn, rên lên, chỉ cầu có thể chết nhanh, để thoát khỏi sự hành hạ hơn người này.

Tiểu Phương nghiêng mặt đi không chịu nỗi nữa, hắn thị ý cho bọn thủ hạ dừng tay, đi đến bên cạnh Hàn Huyền Phi giờ đã không còn ra hình người nữa. Hắn đem nước lạnh tạt lên mặt Hàn Huyền Phi, thấy hắn đã hơi tỉnh lại.

“Ngươi xin chúng ta tha đi! Ngươi ngoan ngoãn cầu xin, ta sẽ để ngươi chết sớm một chút!”

Hàn Huyền Phi thần trí không tỉnh táo ngơ ngác nhìn Tiểu Phương, không có phản ứng gì. Tiểu Phương nhắc lại một lần nữa, Hàn Huyền Phi mới hiểu ra một chút. Tiểu Phương từng kề vai tác chiến với hắn khi ở Nhật Bản, muốn sớm giải thoát cho hắn.

Hắn cảm kích, khẽ cười một cái rất nhạt với Tiểu Phương, rồi nhắm mắt lại ……..

Tiểu Phương đờ ra ngồi xuống trước mặt Hàn Huyền Phi …….một lúc lâu, hắn đứng lên, lại nhìn về phía tấm kính, rồi đi về góc.

Trong phòng yên tĩnh một lát, bọn thù hạ đều nhìn nhau, trong mắt có chút bất nhẫn và khâm phục. Tất cả nhìn về phía Tiểu Phương, Tiểu Phương khẽ gật đầu.

Gậy lại lần nữa giáng xuống, lần này là trực tiếp đánh lên đầu Hàn Huyền Phi, máu như mưa vương vãi khắp nơi, lực đánh rất mạnh làm Hàn Huyền Phi va vào góc tường ……Lưu Minh Trí biết rõ, những người hành hình cũng không muốn tiếp tục dụng hình với người như thế này, muốn nhanh chóng giải quyết sinh mạng của hắn, kết thúc sự đau dớn cho hắn.

Lưu Minh Trí xoay người, nói với Kỳ Dịch đang ngồi ngây bất động: “Dịch ca, hắn sắp không được rồi, anh không muốn nhìn một cái sao?“

Kỳ Dịch giật mình, hoảng loạn đứng lên, đi đến cửa sổ.

Đập vào mắt là thảm cảnh khiến hắn kinh ngạc mở to mắt, hắn ngã về sau một bước, trân mắt nhìn người huyết nhục mơ hồ kia.

Lần đầu gặp mặt, da thịt màu mật ong đó phát ra màu sáng loáng, ngũ quan tinh tế cùng những đường cong thanh mãnh ……..từng mê người khiến người ta nhìn không rời mắt ……… nhưng người trước mặt bây giờ toàn thân đã không tìm ra chút nào hoàn chỉnh nữa, máu tuôn như suối, không giống chút nào với lần đầu gặp mặt.

Tứ chi thon dài hữu lực, những ngón tay dài nhỏ, nay đã xụi trong máu, đã hoàn toàn bị phế, trong không khí có mùi thịt bị cháy khét, mùi máu tanh nồng nặc ……Kỳ Dịch vẫn còn nhớ, cảm giác khi ôm người đó, khiến hắn tham lam hít lấy không khí trong lành, mùi vị nam tính đó …..

Kỳ Dịch đau lòng nói không ra tiếng, trên ngực như bị một khối đá nặng đè lên …….tại sao sự việc lại trở nên như vậy? Giống như chỉ mới hôm qua, còn ôm hôn hắn hạnh phúc, còn kích tình với thân thể đó, nhẹ nhàng liếm láp khắp làn da trơn bóng đó …..

Lại một gậy giáng xuống, người đó đập mạnh vào tường, trên trán nứt ra một vết rất dài ……gậy gỗ lại tiếp tục giáng xuống, xương trước ngực lại gãy nữa rồi, ngay cả trái tim cũng giống như đang vỡ nát, máu mũi sặc ra.

Hàn Huyền Phi trong cơn đau kịch liệt, cảm thấy mình cách cái chết rất gần, hắn có chút thoải mái sắp được giải thoát. Hắn miễn cưởng mở mắt, nhìn về phía tấm kính …….Hắn biết, người mà hắn nhớ thương đang ở sau tấm kính đó.

Hắn muốn trước khi chết cảm nhận được người đó một lần cuối cùng ……Kỳ Dịch ……cuối cùng đã báo thù được rồi, ta chết đi, có khiến hắn dễ chịu hơn một chút? Có làm hắn bớt hận ta một chút?

Rất muốn ngươi ôm ta …….rất muốn thấy ngươi cười với ta …….

Ta yêu ngươi! Kỳ Dịch ……

Kỳ Dịch cứng đờ đứng trước tấm kính, khó tin nhìn Hàn Huyền Phi ……dường như hắn nhìn thấy một tia tiếu ý trong mắt Hàn Huyền Phi, thanh đạm như gió …..

Một gậy rất lớn đánh mạnh xuống, máu tươi văng tứ tán!

Đôi mắt dịu dàng mất đi ánh sáng, người dần dần ngã xuống …..

“Dừng tay!“ Kỳ Dịch kêu lớn.

Khi bản thân vẫn chưa phản ứng kịp, thì người đã đứng trong căn phòng dính đầy máu tươi đó. Hắn thở gấp, không biết nên nói gì.

Lưu Minh Trí cũng theo sát hắn chạy vào trong căn phòng đó, không chờ Kỳ Dịch phân phó, Tiểu Phương lập tức động thủ nâng người dưới đất lên, Hàn Huyền Phi không chút động đậy.

“Mau gọi điện thoại cho bác sĩ Trần! Đi mau!” Lưu Minh Trí cố gắng áp thấp giọng nói, hắn không muốn kinh động người đang bàng hoàng đứng trong vũng máu.

…………….

Hàn Huyền Phi cảm thấy ánh mặt trời sáng chói, làn gió trong lành thổi qua mặt hắn. Ngoài cửa sổ có một chú chim nhỏ đang reo hoan, lá cây thơm ngát bị ánh mặt trời chiếu vào.

Vừa mơ một giấc mơ đáng sợ, trong mơ Kỳ Dịch lạnh lùng nhìn hắn, u ám đáng sợ. Rất đáng sợ, hắn không muốn Kỳ Dịch như vậy, hắn thích Kỳ Dịch luôn yêu thương hắn …..

“Ngươi tỉnh rồi? Thật tốt quá, ngươi ngủ rất lâu rồi!”  Bên cạnh một giọng nói rất lớn làm thần trí Hàn Huyền Phi tỉnh lại. Hắn bất ngờ mở to mắt , đập vào mắt là bức tường màu trắng …..

Đau quá! Hằn muốn cử động một cái, thì một trận đau kịch liệt làm hắn hành động của hắn phí đi. Cơn đau khiến hắn hoàn toàn tỉnh lại, biết tất cả không phải là mơ.

Cảm giác đau đó làm hắn điên cuồng muốn chết ngay! Đôi mắt giận dữ thiêu đốt đó! Tất cả đều là thật, hơn nữa ta vẫn chưa chết!

Ta chưa chết?

Tại sao?

“Ngươi nghe ta nói không? Hả!” Một bàn tay xua xua trước mặt hắn, Hàn Huyền Phi động đầu một cái, nhìn nơi phát ra âm thanh đó.

Một người cao to, nụ cười xán lạng.

Ngốc nghếch!

Hàn Huyền Phi nhất thời chưa kịp phản ứng, ngỡ ngàng nhìn gương mặt xa lạ đó.

Cái đầu đó tiến lại gần: “Ngươi không bị ngốc đó chứ? Anh của ta nói đầu ngươi bị đánh hỏng rồi.”

“Nhưng đừng lo, anh của ta nói đầu ta cũng hỏng, nhưng ta vẫn sống rất tốt, rất vui vẻ!“ Người đó cười hi hi, giống như muốn nỗ lực an ủi Hàn Huyền Phi.

“Anh của ngươi?” Hàn Huyền Phi gần như không phát ra tiếng, trong cổ họng phát ra một âm thanh mơ hồ .

“Phải đó! Anh của ta là Lưu Minh Trí, ta tên là Lưu Minh Viễn, ngươi gọi ta là Tiểu Viễn được rồi. Là anh ấy kêu ta đến chăm sóc cho ngươi, ô, đúng rồi, ta phải đi nói cho anh ta biết, ngươi đã tỉnh rồi.”

Lời còn chưa dứt, người đó đã nhảy dựng lên, chạy ra cửa.

Lát sau, Lưu Minh Trí đã vào. Hắn đi đến cạnh giường Hàn Huyền Phi, cúi đầu nói nhẹ: “Ngươi tỉnh rồi, bác sĩ nói ngươi sẽ không sao.”

Thấy Hàn Huyền Phi có biểu hiện khó hiểu, Lưu Minh Trí lại nói: “Chúng ta đang ở Nhật Bản, ngươi đã hôn mê một thời gian rất dài. Xương trên người ngươi qua mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi, đến lúc đó ngươi có thể cử động rồi.”

Hắn do dự một lát, lại mở miệng: “Là Dịch ca kêu ngừng tay.”

Hắn không biết nên nói cái gì, qua một lát, vẫy tay kêu người bị kém trí kia qua: “Đây là em trai ta, vừa ra đời thì đầu đã không được tốt, nhưng rất nghe lời, có thể chăm sóc người ta. Ta nghĩ, để hắn chăm sóc cho ngươi sẽ rất thích hợp.”

Hàn Huyền Phi ngơ ngác nhìn Lưu Minh Trí, hắn không hiểu chuyện này là như thế nào.

Lưu Minh Trí cũng nửa ngày không lên tiếng, Lưu Minh Viễn đứng một bên xoay xoay đầu, nhìn anh trai, lại nhìn người trên giường.

“Ta làm như vậy đều là vì Dịch ca …….” Lưu Minh Trí không nhìn Hàn Huyền Phi, dùng âm thanh rất khẽ để nói.

Hắn xoay đầu qua: “Tiểu Viễn, có chuyện gì thì kêu bác sĩ, nghe thấy không?”

“Nghe rồi!” Tiếng trả lời rất lớn. Lưu Minh Trí gật đầu, quay người đi.

“Trên người ngươi băng rất nhiều vải.” Âm thanh của cái đầu ngốc nghếch đó lại vang lên: “Anh ta nói xương của ngươi bị gãy hết rồi, tốn rất nhiều thời gian mới lành được.”

Hàn Huyền Phi cúi mắt xuống, nhìn thấy băng gạc bịt kính hết người mình.

“Nhưng, ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho ngươi thật tốt.” Khuôn mặt tươi cười của Lưu Minh Viễn lại tiến gần, rất nghiêm túc bảo đảm với Hàn Huyền Phi.

Hàn Huyền Phi không nhìn hắn, cử động cái cổ nơi duy nhất còn cử động được, nhìn ra cửa sổ …….tại sao, tại sao không để ta chết?

Bộ dạng đó vẫn chưa đủ cho hắn trút hận sao? Còn muốn hành hạ ta như thế nào?

Hàn Huyền Phi yếu ớt nhắm mắt lại …….chỉ cần người đó vui thì được rồi!

============

Chisachi : Ai da , đánh như vậy thì em Phi không tàn cũng phế a

Có một phản hồi »

  1. Chi~ can` em~ Phi con` song’ la` duoc .Than the~ duong~ 1 thoj` gian thi` se~ binh` phuc lai dc .Tuong~ tan` fe’ lun chu’, KDich lam` nhu vay thi` theo em nghi~ la` chung’ to KDich cang` yeu thuong em~ Phi nhju` hon nua~ nua~ nua~ nua~
    That su rat’ phi thuong` cam’ on ty~ Moonie da~ edit truyen nay`

  2. Hai người này đều yêu người mình không nên yêu nên hai bên muốn đổi được tình yêu th2 phải mang lễ vật đắt giá đi đổi. Với Kỳ Dịch chắc là Tung Hoành và những huynh đệ đã chết còn với HH Phi thì chắc là sự nghiệp và tấm thân tàn phế… Toàn thứ giá trị không hà.

    Yêu Moon!

  3. Phi ~ Hức. Yêu chính là thập phần đau khổ, yêu người không nên yêu là vận lần sai lầm. Nhìn Phi ca bị hành hạ mà nước mắt cứ thế rơi. Càng phẫn hận đến cuối vẫn nhìn Kỳ Dịch với ánh mắt yêu thương đó. Đáng ghét. Huhu…

  4. tớ sợ quá :((
    chưa đọc hết
    đánh cho gẫy xương tứ tán , rồi còn kẹp gẫy ngón tay , đâm dao vào xẻ xương :((
    chết mất , khổ thân Hàn ca quá , anh không những tâm đau mà thân thể cũng đến tàn phế mất thôi , sao mà lành được nữa chứ :((
    càng làm người yêu đau Dịch ca cũng đau đến thấu xương tủy , rồi sau này sẽ dằn vặt , đau đớn đến thế nào đây
    hình như Hàn ca cũng đã chấp nhận một kết cục này rồi , Hàn ca muốn được hủy dưới tay người mình yêu
    sao hai anh trắc trở thế cơ chứ T____________T
    yêu bạn Moonie quá :((

  5. Thật không hiểu tớ có quá tàn nhẫn không nhưng tớ thấy Huyền Phi bị vậy vẫn quá nhẹ >”< Không biết bên Kỳ Dịch đã giết bao nhiêu người nhưng đó đều là những người không được nhắc đến, không gây chút xúc động nào với tớ. Nhưng anh em của Kỳ Dịch thì sao? Chú Trung thì sao 😦 Tình cảm của họ _ sự trung thành của họ

    Huyền Phi bị vậy vẫn còn nhẹ chán

  6. *spoil*
    sau này do di chứng của đợt này nên anh phi chết lúc ngũ tuần~
    nếu như anh Dịch suy nghĩ sâu xa được thì có lẽ sống với anh Phi lâu hơn 1 chút *sob*

  7. Nếu nói trả giá ai nặng ai nhẹ hơn ai thì rất khó so sánh. Kỳ Dịch có những thứ quý giá hắn phải bảo vệ, nhưng Hàn Phi có một tấm thân trải qua thập phần đau đớn, e là chết đi còn đỡ đau hơn. Chưa kể vị đắng phải hy sinh tình yêu vì cái gọi là “cảnh sát” ấy Hàn Phi cũng đã nếm rồi. Mình thấy từ xã hội đen mà yêu cảnh sát thì còn đỡ, cùng lắm thì dụ được người đó bỏ thân phận đi mà yêu mình. Còn từ cảnh sát mà lại đem lòng yêu xã hội đen, kẻ giết người không nhăn mặt là khó khăn gấp bội.Yêu Kỳ Dịch, Hàn Phi phải lựa chọn, phải phản bội lại cái đã hình thành nên con người Hàn Phi từ trước đến nay, phải từ ánh sáng bước vào bóng tối…Anyway, cảnh tra tấn này kinh dị quá. Tưởng anh ấy quất roi đấm đá tí thôi. Mà bạn Moonie quá tuyệt. Tks bạn vô vô cùng vì nhờ bạn mình mới có cơ hội đọc được tác phẩm này.

    • thấy cảnh sát nằm vùng thực làm dâu trăm họ, nhìn đâu cũng thấy giặc thậm chí tâm tư mình cũng không thể khống chế. Vụ ai bỏ cái gì để đến với ai, chắc đều khổ như nhau, toàn là những thứ mình xây dựng mục tiêu cả đời mình. tốt nhất là bỏ người yêu. Người ta nói có 3 người ta gặp trong đời. người yêu ta, người ta yêu, và người ta sống cùng. Buông tha nhau là tốt nhất.

  8. Do` mo` tai. sao lai spoil ra chu’ troi` oi! Chet’ mat thoy aaaaa. Ta bik’ ngay ma` bik’ tu` luc’ doc van an’ (chi~ can` nhin` thay’ 2 chu~ KINH DIEN) thy` da~ bik’ ket’ kuc 2 nguoi` nay` a~~ .Haizz nhung em hy vong 2 doi^ KxxxP nay` co’ the song’ mai~ ben nhau theo loi` cau` nguyen cua~ anh~ K.Dich. luc’ di tokyo

    Thi` nho`blue n’ black co nuong *spoil*nen em da~… da~… da~… fai~ co’ gang’ nen’ su. tiec’ nuoi’ cho aka Dich , thuong thay cho uke Phi de~ hoc thuoc dc het’ 4 doan trich’ truyen Kieu`. Du` vay nhung dau` oc’ van~ kon` lon~ von~ ten 2 nguoi` nay`
    “Dau` long` 2 em~ my~ nam
    Em~ Huyen` la thu. anh~ Dich la` cong”

  9. cái này…
    đọc qua chương rồi.
    mình ko biết nói làm sao, đọc chương 16 mà nước mắt rơi ko ngừng
    vẫn biết sẽ thế, vẫn biết cái giá sẽ trả rất đắt, nhưng vẫn ko kìm được phải nhắm mắt lại, thực sự là đau lòng lắm, ko phải vì vết thương trên người Hàn Huyền Phi, ko phải vi Dịch ca tàn nhẫn, mà vì tất cả cứ diễn ra giống như một cảnh phim quay chậm mà âm thanh duy nhất chính là tiếng lòng gào thét của hai người, là giống như nỗi đau trên thân thể chính là một thứ thuốc để xoa dịu nỗi nhớ nhưng trong lòng.

    “có những điều còn quan trọng hơn cả sự lừa dối, đó là yêu anh”

  10. nói thiệt là đọc chap này một cách vô cùng khó khăn, mình vốn sợ đau, cho nên đọc cảnh Phi bị đánh đập dã man như vậy, từng chữ từng chữ làm mình quá sợ mà nổi da gà =__=

    mình biết qua chap này Phi sẽ không chết, vì mình biết truyện còn dài (lý do rất vớ vỉn nhưng hợp lý). Vấn đề là, mình không hiểu con đường để Phi quay lại với trái tim của Dịch còn phải đi bao xa, bao vất vả nữa… mới có thể quay về trái tim ấm áp luôn chở che đó…

    Mình rất là thương 2 người bọn họ, rất là thương…

  11. Aizzzzz ~ Thề chứ, dù mấy chương trước ta có hơi thương bạn tiểu công một chút, giận bạn tiểu thụ 1 chút, căn bản đến chương này thì muốn ngũ mã phanh thây bạn Dịch ra =))

    Bạn Dịch quả là bị tổn thương rất nhiều, nhưng rốt cuộc người đau đớn hơn cả lại là bạn Huyền của ta :((

    Hành hạ tiểu thụ của ta ko ra hình người như thế, ta vạn lần oán bạn Dịch sau này phải lạy lục van cầu Huyền nhi yêu ngươi =))

  12. Pingback: [Danmei] Ràng buộc « Zipp&Luv

  13. đọc xong chương này thấy dã man quá. Haizz nghĩ tới cảnh mà bị đánh như vậy chắc…
    (ta khuyến khích các nàng không nên dây vào mấy anh có máu giang hồ nha)
    ấy nhưng mà ta thấy hình như tác giả chém gió hơi quá nha. Chứ bị đánh kiểu đó chừng 10p( ta sợ không tới) là hồn về cõi Phật rồi

    • ta cũng thấy không nên dây vào mấy anh giang hồ. nhưng mấy ảnh thường là tinh hoa đất trời mới ác chứ, nên hễ gặp là yêu. Còn nữa không nên đem tâm tư mình đặt vào mấy tên vua chúa, thế nào cũng sống không bằng chết.

  14. Pingback: Ràng buộc | groupyaoi

  15. hihi doc lau nhu vay moi comt sory chu nha nha. lan truoc ta doc Tan Tro da rat thich cach edit cua chu nha, lan nay lai dc tiep tuc. chuong nay mau me ghe wa ta doc ma cu nghi minh hinh nhu dang coi fim hanh dong hay kinh di ay chu danh gi wa mang lun , cong nhan yeu nhau lam can nhau dau ma k bit hai em mchung nao moi het kho day

  16. Hàn Huyền Phi yếu ớt nhắm mắt lại …….chỉ cần người đó vui thì được rồi!
    ~~~
    Thực sự là đau đến nổi vô thức cắn tay, mỗi đòn roi của HHP làm tim nhói lên luôn, rồi lại nghĩ làm sao mới tốt đây?
    Các truyện có tình tiết ngược long trời lỡ đất xong chốt lại chỉ là giấc mơ, thực sự đọc được cảm thấy thật cẩu huyết. Nhưng lúc này đọc Ràng buộc thì lại thầm mong xin đó hãy chỉ là giấc mơ đi. Một chút cũng không nỡ để HHP đau như vậy.
    Cám ơn bạn đã edit truyện rất hay. Gửi ngàn tim 💝💝💝💝💝

Gửi phản hồi cho fraymoon Hủy trả lời