Ràng buộc – chương 19

Tiêu chuẩn

Chương 19

“Thương Điền tiên sinh, người đến rồi!”

“Ừm.” Một lão nhân đang ưu nhiên thưởng thức trà, người mặc hoà phục, khí độ ung dung điềm tĩnh.

Đặt tách trà xuống, đứng dậy, đi đến trước mặt Hàn Huyền Phi đang bị đặt trên một tấm đệm, mỉm cười khom người xuống: “Còn nhớ ta không? Chúng ta từng gặp nhau ở Trung Quốc.” Ông ấy đưa ngón tay lướt qua mặt Hàn Huyền Phi: “Nhớ ngươi lâu lắm rồi, ngươi vẫn đẹp như trong ấn tượng của ta.”

Lão nhân tráng kiện đó không một chút vất vả đem cơ thể xụi lơ của Hàn Huyền Phi ôm vào lòng, nhìn thấy miệng hắn bị bịt lại, Thương Điền thở dài: “Nghe nói ngươi muốn tự sát, thật đáng thương! Ta sao có thể để ngươi chết? Ta khó khăn lắm mới có được ngươi.” Thương Điền ôm chặt người trong lòng, hôn lên trán Hàn Huyền Phi. Cảm thấy toàn thân Hàn Huyền Phi căng thẳng, cả người như chịu một trận rung động kịch liệt, Thương Điền cười lên ha hả.

“Đừng sợ, ngươi sẽ nhanh chóng quen thôi, ta sẽ khiến ngươi điên cuồng.” Ông đặt Hàn Huyền Phi xuống, phất tay áo một cái với người đang đứng một bên.

Lập tức, có hai người đàn ông mặc đồ vest đi tới, động thủ cởi quần áo trên người Hàn Huyền Phi ra. Rất nhanh, hắn bị cởi trần trùng trục, hai chân bị dang rộng đặt trên tấm nệm, tuỳ ý cho những ánh mắt tham lam kia xâm phạm.

Cực độ thẹn thùng làm Hàn Huyền Phi nhắm nghiền mắt, toàn thân cứng đở không động được một tia, chỉ có hàng mi dài đang run lên kịch liệt, một vòng ẩm ướt quanh mi mắt……..

Thương Điền lại ôm Hàn Huyền Phi lại, thở dài, mỉm cười nói: “Kỳ Dịch thật là nhẫn tâm, đem cơ thể hoàn mỹ đánh thành như thế này.” Ông sờ lên từng vết thương trên người Hàn Huyền Phi. “Đáng tiếc đáng tiếc, nhưng những vết sẹo này càng làm cho ngươi đáng thương hơn, làm cho lão đầu như ta đây cũng rất đau lòng , bảo bối đáng thương của ta …….”

Bàn tay đặc biệt cứng lạnh của lão đùa bỡn trên thân hình gầy yếu, chậm rãi vươn đến vật thể yếu ớt nằm trong đám lông tơ, bắt được vật tượng trưng nam tính không chút sinh khí kia, cầm trong tay vuốt ve.

Hàn Huyền Phi đột ngột giật nảy một cái, khuôn mặt trắng bệch trong chớp mắt đã ửng đỏ. Hắn nhấc cánh tay vô lực, run rẩy muốn đẩy bàn tay sỗ sàng đang đùa giỡn dưới hạ thân mình.

Nhưng động tác của hắn phí công chỉ làm gia tăng thêm hứng thú cho Thương Điền, nhìn vẻ mặt không giấu nổi sự sợ hãi, Thương Điền cười lên ha hả . Ông cúi người xuống, vươn lưỡi ra, tinh tế liếm láp lên da thịt tươi trẻ, dần dần kéo xuống dưới ……

Hàn Huyền Phi toàn thân lông tóc dựng đứng lên, nước bọt ẩm ướt trên ngực làm hắn buốn nôn muốn ói ra. Nhưng một chút sức phản kháng cũng không có, chỉ có thể để lão nhân kia liếm hết toàn thân …..

Rất muốn chết!

Nhưng hắn ngay cả cách để tự sát cũng không có ……

“Thật là đẹp, ngay cả chỗ này cũng đẹp như vậy.” Thương Điền hôn lên vật tính dục của Hàn Huyền Phi, ngẩng đầu thưởng thức biểu hiện cực kì xấu hổ của hắn. Ông ta vừa dùng tay xáo lộng vật thể yếu ớt đó, vừa đem nó ngậm vào trong miệng …….” Ô …..mùi vị cũng rất tốt, rất sảng khoái.”  Ông nhẹ nhàng liếm trước tiền đoan, cầm lấy một cái gối, chêm dưới hông Hàn Huyền Phi, để chỗ kín đáo đó bày ra trước mặt mình.

Dùng ngón tay chọc vào hậu huyệt màu hồng kia, lão nhân phát ra tiếng kêu hài lòng: “Kỳ Dịch nỡ đem ưu vật như thế này tặng cho ta, ha ha …..ta phải chơi thật vui vẻ! Chỗ này đã bị Kỳ Dịch chọc vào nhiều lần rồi, nhưng màu sắc vẫn mê người như vậy, hình dạng cũng giữ được rất tốt, ngươi đúng thật là kẻ sinh ra để mê hoặc đàn ông mà.”

Lão nhân nhấc người lên, tiếp tục nói lải nhải: “Ta không thích những cậu nhóc mảnh khảnh, trông như phụ nữ, thật là đáng ghét. Ở Trung Quốc lần đầu thấy ngươi, ta đã không quên được ngươi rồi, khí chất xuất chúng của ngươi, soái khí cương ngạnh, rất có mùi vị nam nhân! Đáng trách là, ngươi lại khiến cho người ta rất nhớ thương ngươi, rất muốn thấy bộ dạng ngươi bị áp dưới hạ thân, rên rỉ, khóc lóc yếu đuối, ta trước giờ chưa từng có cảm giác quyến luyến không quên với bất kì nam nhân nào.”

“Ngoan một chút, mới không phải chịu khổ. Nếu chọc giận ta, sẽ rất thê thảm đó.” Thương Điền kéo miếng vải bịt miệng Hàn Huyền Phi ra. “Hài tử xinh đẹp …..” Lão nhân cúi thấp đầu muốn hôn lên miệng Hàn Huyền Phi.

“A!” Thương Điền vội vàng rút đầu về. “Ngươi vẫn còn muốn cắn lưỡi! Khốn kiếp!”  Ông vội nhét cục vải vào trong miệng Hàn Huyền Phi.

“Ngươi rất dữ! Ta không thích loại sủng vật không nghe lời! Người đâu!” Thương Điền cao giọng kêu người đứng hầu ngoài cửa vào.

“Giáo huấn cho hắn một chút, để hắn biết ngoan ngoãn.”

“Vâng, tiên sinh!” Hai người mặc đồ vest đó cúi gập người, lấy từ trong hộc tủ bên cạnh ra một khí cụ, quỳ xuống cạnh Hàn Huyền Phi.

Một người nhóm ngọn đèn cồn lên, hơ cây kim trên tay. Chờ cho nó đỏ lên, bọn họ liền dùng thủ pháp rất chuyên nghiệp, không gấp không chậm đem cây kim dài đó đâm vào trong dương vật của Hàn Huyền Phi.

Đau đớn khiến Hàn Huyền Phi như phát cuồng giãy dụa kịch liệt trên tấm nệm, mồ hôi tuôn xuống như mưa. Hai người mặc đồ đen đó vẫn không bị ảnh hưởng gì, áp chế cơ thể hắn, lãnh tĩnh đem cây kim đó đâm xuyên qua. Thương Điền cười dâm tà, cầm một khối dương vật giả cực lớn đến, đối chuẩn với hậu huyệt đỏ nhạt, mạnh mẽ đút vào. Nhìn tiểu huyệt khép chặt bị cường lực xé mở, máu tươi chảy xuống da thịt nhẵn mịn, Thương Điền hưng phấn đến toàn thân phát run.

Ông ấy thích nhất là xem nam nhân soái khí cương ngạnh bị dày vò đến suy sụp, khóc lóc cầu xin, sau đó ngoan ngoãn mặc cho ông chơi đùa. Vừa nghĩ đến đó, ông đã sắp không chờ nỗi nữa, ông muốn chơi chết cái tên nam nhân làm cho ông nhớ nhung này, nhìn thấy hắn điên cuồng! Ông muốn thấy hắn bị một đám đàn ông luân phiên cưỡng dâm!

Ông vội vã muốn thượng lên hắn!

Lão nhân thở hổn hển, liếm loạn xạ trên thân thể đang run rẩy, hai tay cấp thiết sợ loạn đến chỗ đó: “Đáng chết! Ngươi thật đẹp! Thích như vậy không? Hay muốn chơi trò kích thích hơn nữa?”

Lão nhân cầm cây kim bên cạnh lên, thô bạo đâm vào khối khoả đỏ trước ngực, mãi đâm vào, nhìn Hàn Huyền Phi bất ngờ mở to đôi mắt, đau đớn thở dốc, Thương Điền hứng chí lại càng thêm cao trào, lập tức lấy thêm một cây kim khác, châm vào khối thù du khác.

Hàn Huyền Phi đau đến không muốn sống, giãy dụa, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống, mặt trắng như người chết. Thương Điền đắc ý nhìn kiệt tác của mình, gật đầu với thủ hạ, như dòng điện chạy qua, đột ngột rút cây kim trong dương vật của Hàn Huyền Phi ra.

Cơ thể Hàn Huyền Phi lập tức như ruột bông bị gió thổi bung run lên điên cuồng, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng rên thảm khàn khàn. Hai người kia lúc này đã buông lỏng hắn ra, chỉ trói hai tay hắn lại, án trên đầu, mặc cho hắn xấu hổ giãy dụa, run lên ……

Còn Thương Điền thì đạm nhiên lùi về bàn trà, tiếp tục uống trà, thưởng thức cảnh sắc tình trước mắt …..

……….

Kỳ Dương đặt một con cờ xuống, im lặng chờ Kỳ Dịch đi bước tiếp theo, thấy bộ dạng Kỳ Dịch thần hồn đã bay đi đâu rồi, hắn cũng không nói chuyện. Qua rất lâu, hắn mới chạm nhẹ vào Kỳ Dịch, chỉ chỉ vào bàn cờ.

Kỳ Dịch giật mình, tỉnh lại, cuống quít tuỳ tiện đi một bước, muốn che giấu sự thất thần vừa nãy của mình. Kỳ Dương thấy hắn trực tiếp đem con xe đặt dưới con mã của mình, cũng không lên tiếng, lẳng lặng ăn con xe, lại chờ.

Kỳ Dịch miễn cưỡng đem tâm tư đặt lên bàn cờ, lại phát hiện mình sớm đã thất thế rồi. Hắn ngại ngùng nhìn Kỳ Dương nhếch miệng, nỗ lực làm ra một biểu hiện thoải mái, nhưng không thành công.

Kỳ Dương thấy vẻ mặt hoảng loạn của hắn, thất hồn lạc phách đứng ngồi không yên, do dự một lát, mới nhỏ tiếng: “Ngươi làm như vậy, coi như đã giúp mọi người thở nhẹ nhõm rồi, Trần Quân Nghị cũng rất hài lòng.”  Kỳ Dương liếc mắt nhìn biểu hiện của Kỳ Dịch. “Chuyện này coi như đã qua rồi, sau này Tung Hoành của chúng ta sẽ đứng vững ở Nhật Bản, còn có cơ hội Đông Sơn tái khởi.”

Kỳ Dịch ngơ ngác nhìn Kỳ Dương nói chuyện, không nhúc nhích, không biết đang nghĩ cái gì. Kỳ Dương cũng không lên tiếng nữa, hai người im lặng ngồi đối diện nhau ……

Xôn xao một tiếng, Kỳ Dịch đột nhiên đẩy ghế đứng lên, ánh mắt dao động không dám nhìn thẳng Kỳ Dương.

Kỳ Dương ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt không có bất kì biểu hiện nào.

Kỳ Dịch cắn môi, cuối cùng đưa mắt đối diện với Kỳ Dương. Hắn muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra. Hắn giộng một quyền xuống bàn, xoay đầu đi, vội vàng rời khỏi.

Thủ hạ của Kỳ Dịch đứng trước cửa, vừa thấy hắn ra, liền đứng thẳng lên, theo sát.

Kỳ Dương vẫn lẳng lặng ngồi nguyên tại chỗ, cúi thấp đầu đối diện với bàn cờ, nghe tiếng xe nổ máy bên ngoài, lần lượt rời đi …..

Xe dừng trước cửa biệt quán của Thương Điền, Kỳ Dịch xuống xe, bước nhanh vào trong. Mấy tuỳ tùng cầm theo súng, tức khắc tản ra, nhanh chóng tiếp cận những vệ sĩ của Thương Điền.

Biến cố vội vàng  vệ sĩ của Thương Điền trước giờ chưa từng gặp phải tình huống như thế này, nhìn thấy những người rõ ràng đã qua huấn luyện, tay cầm súng đột ngột xông vào, chỉ súng vào người mình, liền ngớ ra tại chỗ.

Thương Điền vừa nhận được tin Kỳ Dịch xông vào, thì Kỳ Dịch đã đẩy cửa bước vào. Người hầu của Thương Điền xông lên, lập tức bị hai nòng súng đen ngòm làm lùi lại.

Kỳ Dịch thần tình u ám nhìn thấy cây đèn pin cắm vào Hàn Huyền Phi vô lực ngã trên nệm run rẩy, xoay người cúi đầu với Thương Điền, lập tức đứng thẳng người, ngữ khí trầm ổn nói:

“Thương Điền tiên sinh, làm phiền rồi. Ta muốn đem người về!”

Thương Điền giận đến xanh mặt, hung hăng nói: “Họ Kỳ các ngươi không nói chữ tín! Muốn đem đi thì đem sao? Quá càn quấy rồi!“ Ông ấy quay sang chửi bọn thủ hạ: “Các ngươi là đám ăn hại, để người ta dễ dàng xông vào, thật là phí công nuôi bọn phế vật các ngươi!”

“Thương Điền tiên sinh đừng trách bọn họ. Ông là thương nhân bình thường, chúng tôi là hắc bang, đương nhiên vè mặt này sẽ chiếm một chút ưu thế. Chúng tôi cũng biết không thể đi ra như vậy, cho nên xin Thương Điền tiên sinh tiễn chúng tôi ra ngoài.”

“Ngươi, ngươi ……”

“Chuyện này là do ta xử lý không thoả đáng, xin Thương Điền tiên sinh thứ lỗi! Hôm khác sẽ đến nhà Thương Điền đại lão nhận lỗi! Nhưng người chúng tôi nhất định phải mang đi!” Vừa nói xong, Kỳ Dịch đã đi đến chỗ Hàn Huyền Phi, đem hắn từ trên giường kéo dậy ….

Lưu Minh Trí chuyển súng về phía Thương Điền: “Thương Điền tiên sinh, mời!”

Thương Điền giận dữ nhìn Kỳ Dịch, nhưng bị khẩu súng lạnh lùng kia uy hiếp, ông chỉ có thể cúi đầu đi ra ngoài.

Kỳ Dịch căn bản không thèm nhìn Thương Điền, động thủ nhổ hết tất cả những vật cắm trên người Hàn Huyền Phi. Mặt hắn tái mét, nắm lấy toàn thân xụi lơ của Hàn Huyền Phi, cũng không lấy bất kì vật gì che lại cơ thể Hàn Huyền Phi, cứ như vậy mà lôi hắn ra khỏi phòng.

Trên đường, mọi người đều kinh hãi thần tình đáng sợ của Kỳ Dịch, thấy hắn thô bạo nắm tay lôi Hàn Huyền Phi toàn thân loã thể, kéo đi, ở trước mắt bao nhiêu người, đi nhanh qua hành lang hoa viên, giống như vứt một bao vải đem hắn ném lên xe.

Dọc đường, Kỳ Dịch cũng không nói chuyện, hai mắt đỏ như sắp chảy máu. Vừa đến nơi, Kỳ Dịch lập tức sền sệt lôi người đó vào phòng tắm, mở vòi nước, không để ý việc mình bị nước bắn vào, cầm lấy khăn, liều mạng chà xát lên cơ thể Hàn Huyền Phi.

Thủ hạ bên ngoài không ai dám lên tiếng, cũng không ai dám ngăn cản, toàn bộ nín thở, kinh hồn bạt vía đứng chờ ở cửa.

Chà đến da của Hàn Huyền Phi sắp bật máu ra, Kỳ Dịch mới hung hãn tát Hàn Huyền Phi một cái, đem cơ thể ướt sủng thất tha thất thiểu của hắn lôi ra khỏi phòng tắm, đẩy ngã xuống giữa phòng.

Bị vũ nhục như vậy trước mặt mọi người, khiến Hàn Huyền Phi xấu hổ đến độ trong đầu rỗng tuếch, mất đi tất cả năng lực phản ứng, mở to đôi mắt ảm đạm không chút ánh sáng, vốn không thấy được bất cứ thứ gì. Xung quanh đều là người, nhưng hắn ngay cả việc che một chút thân thể mình cũng không nghĩ được, giống như một con rối bị lột sạch quần áo, si dại ngờ ngẫn nằm trên đất.

Có nhiều người xoay đi không nỡ nhìn. Lưu Minh Trí cầm một chiếc khăn tắm, muốn phủ lên người Hàn Huyền Phi, nhưng lại bị Kỳ Dịch giật lấy.

Hắn nắm chiếc khăn tắm, không đầu không đuôi quất lên người Hàn Huyền Phi. Nước mắt Kỳ Dịch mãi rơi xuống, cũng không lau đi, giống như bị điên hết đánh rồi đá vào người đang nằm trên đất …….

“Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Ta không tin ta không thể hạ quyết tâm!” Hắn vứt cái khăn trong tay, nóng nảy đi vào phòng.

“Ta là thằng khốn! Thằng khốn! Mẹ kiếp không phải là thứ ra gì!” Hắn đấm một đấm vào tường, bức tường màu trắng dính vết máu. Kỳ Dịch không cảm thấy đau đớn chút nào …..

Ta lại vì cái tên đã hại chết rất nhiều huynh đệ tốt của mình, lại phó mặc các huynh đệ khác, cái đầu của ta thật là đã mê muội rồi! Phải làm sao mới có thể không nghĩ đến hắn? Ta phải làm sao mới có thể nhẫn tâm được?

Ta thật vô dụng! Thật vô dụng!

Ta thật ngu ngốc! Vì loại người đó!

Hắn điên cuồng lần lượt đấm vào tường: “Đồ đần! Đần! Đần!”

Khó khăn lắm Tung Hoành mới có hi vọng khôi phục, lại bị ta phá hỏng ……Khó khăn lắm mới ép mình cứng lòng được ……

“Dịch ca, đừng như vậy, đừng đánh nữa! Anh bị thương rồi!” Mọi người cố kéo Kỳ Dịch lại.

Kỳ Dịch bị kéo đến sofa, đôi mắt sung huyết vẫn hung ác trừng nhìn Hàn Huyền Phi đang ngã trên đất ……

Sẽ có cách thôi! Sẽ có cách để ta không cần ngươi nữa!

Ta sẽ làm cho mình chỉ vừa nghĩ đến ngươi là buồn nôn! Muốn ói!

“Dịch ca …..” Thấy ánh mắt Kỳ Dịch hoàn toàn không bình thường, Lưu Minh Trí lo lắng kêu một tiếng. Kỳ Dịch cũng không nghe thấy, vẫn chăm chăm nhìn Hàn Huyền Phi …..

Đột nhiên, hắn phát ra một trận cười điên điên, càng cười càng lớn, cười đến xém chút thở không được. Hắn vừa sặc lại vừa cười, dùng tay lau đi nước mắt trên mặt, cười không ngừng ….

Mọi người xung quanh đều bị hắn làm cho hoảng sợ. Lưu Minh Trí và Tiểu Phương cố gắng kêu tên hắn, lắc lắc hắn. Bọn họ sợ Kỳ Dịch như thế này, sợ hắn cứ như vậy mà phát điên!

Kỳ Dịch cuối cùng cũng đã dừng lại tràng cười điên cuồng, phẫy tay. “Các ngươi làm cái gì vậy? Bị doạ thành như vậy à? Ta không sao, ta vừa nghĩ ra một cách giải quyết rất hay …..” Hắn lại cười ha hả: “Ta sao lại không nghĩ ra từ sớm chứ? Ta sẽ vừa nghĩ đến hắn là muốn ói ngay.”

“A Lực , đem Lion ra đây!”

Mọi người đều không hiểu gì cả, thấy A Lực dắt một con chó thuộc giống thuần chủng cao to vào.

Kỳ Dịch túm lấy Hàn Huyền Phi, giữ chặt hai cánh tay hắn, để hắn nằm sấp trên chân mình, cười khà khà, nói nhỏ bên tai hắn: “Ngươi xem, ngươi xem con chó đó! Ta muốn để nó làm với ngươi! Để bọn ta xem xem, bị chó làm, ngươi có đạt đến cao trào không!”

Thấy Hàn Huyền Phi thần trí không tỉnh táo không có phản ứng gì, Kỳ Dịch rất không hài lòng, xoay đầu Hàn Huyền Phi qua, để hắn đối diện với con chó đực hung mãnh kia.

“Nhìn! Ngươi nhìn rõ cho ta! Con chó này, con chó này sắp làm với ngươi đấy, để nó làm trò trước với ngươi xem sao?“

“Lại đây!“ Kỳ Dịch lệnh cho con chó. A Lực cởi sợi dây xích,  để con chó nhào lên lưng Hàn Huyền Phi, thị ý cho nó liếm hậu huyệt đang chảy máu đó …….

Hàn Huyền Phi vẫn ngơ ngác nhìn con chó, không biết là chuyện gì. Đến khi con chó nhảy lên, cái lưỡi dài bắt đầu liếm láp vào hậu huyệt và tinh hoàn của mình, hắn mới hiểu xảy ra chuyện gì …….

Một trận sợ hãi xông đến toàn thân, trong đầu như có thứ gì đó bị nứt ra …..

“Không, không ……không!” Hắn xoay người đột ngột hét ầm lên. ”Đừng như vậy! Đừng như vậy! Ta cầu xin ngươi! Kỳ Dịch, ta cầu xin ngươi! Đừng làm như vậy!”

Hắn muốn đứng dậy né tránh, nhưng đã bị Kỳ Dịch ghìm chặt lại ……Hắn kinh hoàng vạn trạng xoay đầu, nhìn con chó đang nằm trên lưng mình …….cảm nhận được hạ thân bị con chó đó liếm!

“Không! Không! Ta cầu xin ngươi! Ta xin ngươi, Kỳ Dịch! Ngươi giết ta đi! Ngươi giết ta đi!” Hắn bấu chặt vào quần áo của Kỳ Dịch, cố gắng lay lay, khóc không thành tiếng. “Đừng như vậy mà! Đừng đối xử với ta như vậy! Ngươi giết ta đi! Ngươi một dao chém chết ta đi, cắt ra, có được không? Ngươi đem ta cho nó ăn đi! Ngươi đem ta cho nó ăn thịt đi! Được không? Đừng làm như vậy! Ta cầu xin ngươi! Ngươi muốn ta làm gì cũng được, chỉ đừng làm như vậy mà!”

“A!” Hắn khóc như một người bệnh tâm thần, dùng sức toàn thân muốn thoát ra khỏi tay Kỳ Dịch.

“Nếu không ngươi dùng lửa thiêu chết ta đi! Ngươi dùng lửa thiêu sống ta! Ta xin ngươi! Xin ngươi! Đừng làm như vậy! ……ta xin ngươi đó, Kỳ Dịch! Ngươi để ta chết đi!”

…………..

Kỳ Dịch ngây ra.

Hắn nắm chặt tay Hàn Huyền Phi, ngơ ngác nhìn hắn, hoàn toàn quên mất mình phải làm gì! Hắn thấy người đó luôn kiêu ngạo quật cường, người toàn thân bị đánh gãy hết xương, cũng không kêu lên một tiếng, bây giờ mặt lại đẫm lệ ở trước mặt ta, khóc lóc, khổ khổ cầu xin ta, khóc xin ta giết hắn …….

Tim đau không thể nào chịu nỗi! Sao lại đau như vậy? Giống như bị người ta lôi sống ra ngoài cơ thể ……

Trời a!

Ta đang làm gì vậy?

Ta đang làm gì vậy?

“Kéo con chó ra! Mau kéo con chó ra!“ Kỳ Dịch kêu lớn, đem Hàn Huyền Phi ôm vào trong lòng, đau lòng khóc ……. “ Không sao, không sao rồi, ngươi xem, con chó bị kéo đi rồi, không ở đây nữa! Ngươi xem đi!”

Hàn Huyền Phi lệ ngấn mơ hồ nhìn con chó bị kéo ra khỏi người mình, đưa ra khỏi phòng …..

Hắn nhắm mắt lại, yếu ớt tê liệt ngã vào lòng Kỳ Dịch, toàn thân run rẩy, lệ rơi không ngừng …..

Kỳ Dương nghe tin vội vàng đi đến, sự việc đã qua rồi, hắn thấy Lưu Minh Trí và mọi người mắt đã đỏ lên, lẳng lặng đứng bên cạnh Kỳ Dịch, không ai nói chuyện……

Kỳ Dịch ôm đầu ngồi trên sofa, không động đậy ……

Kỳ Dương đi đến phía trước, khom người xuống, nhìn Kỳ Dịch —- trên mặt đều là nước mắt! Hắn không thể không thở dài, đứng thẳng lên, dò xét xung quanh, rồi đi vào phòng ngủ.

Kỳ Dương chậm rãi đi đến cửa sổ, cúi đầu nhìn con người tiều tuỵ mảnh khảnh đó, đã thất thần cuộn người lại. Đôi mắt vẫn đẹp đó mất đi tất cả quang thái trước đây, trống rỗng không có bất cứ thứ gì ……

Kỳ Dịch ngồi xuống, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt ốm yếu đó …..liền một trận run lên kịch liệt. Hàn Huyền Phi vẫn ngồi đờ ra như một đứa trẻ bị sợ hãi, hoảng sợ càng đem cơ thể mình co quắp lại, cố gắng muốn thu vào trong góc …..đầu vùi trong cánh tay, không dám nhìn người trước mắt một cái ……

Kỳ Dương thấy Hàn Huyền Phi như thế này, cảm thấy nỗi hận trước giờ đã nhạt dần ……Con người từng quật cường như vậy, soái khí đẹp đẽ như chim ưng bay trên bầu trời!

Người nam nhân xuất sắc đến mức khiến ta cũng phải mờ mắt!

Nhưng hiện tại …….Không chỉ cơ thể vĩnh viễn tàn phế, ngay cả ý chí cũng đã suy sụp rồi …….

Kỳ Dương ngồi đó nhìn Hàn Huyền Phi, nghĩ đến Kỳ Dịch ở ngoài kia, trong lòng một mảng chua xót …..Cuộc đời chúng ta rốt cục làm sao? Đời này số phận sẽ như vậy ……

Tiểu Dịch đáng thương …….

Lẽ nào chúng ta sẽ cùng điên mà kết thúc hay sao?

Không!

Không ……….

Em trai bảo bối của ta ……..

Hây ……

……..Bỏ đi ……….

“Hàn Huyền Phi! Ta là Kỳ Dương, ta chỉ muốn đến thăm ngươi, không cần sợ …..” Hắn cố gắng dùng âm thanh nhỏ nhẹ, đưa tay ra, muốn xoay người Hàn Huyền Phi lại …….nhưng Hàn Huyền Phi sợ đến co lại, sợ sệt phát ra âm thanh ư ư rất nhỏ ……

“Đừng sợ, ngươi không sao rồi! Lên giường nghỉ ngơi một lát đi được không?”

Hàn Huyền Phi vừa nghe đến chữ “giường “, càng thêm sợ hãi, cuồng loạn lắc đầu, cả người đều run lên.

“Được rồi, được rồi, ngươi cứ ngồi ở đây đi, không sao, không sao ……”  Chờ cho Hàn Huyền Phi bình tĩnh lại, Kỳ Dương mới hỏi: “Ngươi có muốn gì không? Ta kêu người mang cho ngươi …….để ta kêu bọn chúng làm chút đồ cho ngươi ăn, ngươi cả ngày nay chưa ăn gì rồi.”

Nói xong, hắn đứng lên muốn đi, Hàn Huyền Phi động một cái, hình như muốn nói gì đó. Kỳ Dương dừng lại. “Ngươi muốn cái gì? Nói ta nghe đi.”

Hàn Huyền Phi ngước lên nhìn Kỳ Dương …….

“Ngươi muốn cái gì?”

“Cầu xin ngươi ………..” Âm thanh rất nhỏ thì thào nói ……..

“Cái gì?”

“Cầu xin ngươi ……”  Hàn Huyền Phi run rẩy kéo gấu quần Kỳ Dương lại. Hắn như một cọng cỏ nắm được tia cứu mạng cuối cùng, dùng sức lực toàn thân …….

“Van xin ngươi để ta chết! Ta xin ngươi ………giết ta đi! Tuỳ tiện dùng phương pháp gì đó, giết ta đi! Ta van nài ngươi đó!”

Kỳ Dương thấy đôi mắt vẫn luôn si dại của Hàn Huyền Phi, đột nhiên tràn trề niềm hi vọng, làm Kỳ Dương cứng người đứng bất động.

“Ngươi không phải rất hận ta sao? Ta hại chết nhiều người của ngươi như vậy! Ngươi giết ta báo thù đi! Ngươi có thể đem lột da ta, lăng trì ….còn nữa …..còn nữa …..” Hắn sợ Kỳ Dương không đồng ý, sẽ bỏ đi mất, vừa gấp vừa hoảng cố gắng nghĩ xem còn có cách chết gì đáng sợ hơn, gấp đến độ mồ hôi trên trán không ngừng tuôn xuống …..

Kỳ Dương chịu không nổi nữa!

Hắn không muốn nhìn, cũng không muốn nghe tiếp nữa …..

Hàn Huyền Phi cảm thấy Kỳ Dương sắp đi , hoảng sợ muốn kéo hắn lại. “Còn có giải phẫu người sống! Đúng, đúng, ngươi có thể tách rời ta! Trước tiên không giết ta, để ta nhìn mình bị cắt ra từng mảnh, cả nội tạng cũng bị moi ra, có được không? Xin ngươi, Ta cầu xin ngươi! Giết ta đi …..”

Kỳ Dương như bỏ trốn lao ra khỏi phòng, đứng ở hành lang, mờ mịt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc tuyệt vọng ……. Khó khăn lắm mới áp chế được sự khổ sở xông đến tâm, hắn mới nhìn Tiểu Phương đang đứng ở cửa, nghiêng người đi, bờ vai vẫn co rúm lại …….

Hắn lê bước chân nặng nề, đi đến trước mặt Kỳ Dịch ……

Một lúc lâu, hắn mới cúi đầu nói với Kỳ Dịch: “Giết hắn chứ!”

Thấy Kỳ Dịch ngẩng đầu, vẻ mặt thê lương và không muốn ……

“Giết hắn đi, cho hắn được dứt khoát …….hắn bây giờ như vậy, chi bằng chết thì tốt hơn!”

“Giết hắn đi …….”

Có một phản hồi »

  1. Chưa từng đọc truyện nào làm cho mình phải canh me một ngày ba lần như thế này. Cứ phải biết tiếp đến sẽ ra sao, nhưng càng tiếp càng bi….chịu không nổi. Thiệt không muốn Hàn Huyền Phi mất phong độ như thế này mai này làm sao vai kề vai với Kỳ Dịch như xưa chứ…. Còn cả chục chương nữa thì tới đây Hàn Huyền Phi chưa hết thảm đâu…. tui thảm trước rồi.

    Cám ơn Moonie và cả tốc độ dịch của bạn nữa.

  2. Thật là buồn, đọc mà rơi nước mặt… nhưng chị ơi,. cuối cùng họ có hạnh phúc không,.. nếu mà không thì đúng là một bi kịch,.. một bi kịch buồn.. Thương cho hai người họ,.. số phận an bài họ ở hai chiến tuyến nhưng lại chung một tình yêu…:((:((.. buồn quá….
    P.s: Cám ơn chị nhiều lắm.. vì đã dịch những tác phẩm hay như thế này…

    • He he.. truyện này HE mà bạn. Bây h mà bạn Phi càng đau, càng bị hành bao nhiêu thì sau này bạn Dịch còn đau hơn nhiều =))
      Yên tâm là sẽ có ngược luyến nhưng mà vẫn là HE *tung hoa*

      • Tớ mới đọc kiểu chuyện này… tớ ko hiểu thế nào là HE thế nào là BE.. Giải thích hộ tớ được không…Cảm ơn trước nhé…^^

  3. hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu

    còn thảm hơn Cẩu nhi nữa, truyện đó còn được cái HE

    còn cái này … hu hu hu hu hu hu

    tui đau quá hà

    giờ tui mới để ý nha, sao bạn edit toàn ngược luyến không vậy…hức hức..

    tui hận hận hận Kỳ dịch nhưng tui còn hận hận hận hận hận (hơn cái trước 2 lần) bạn hơn

    TRỜI TRỜI ƠI LÀ TRỜI
    gào hú
    dậm dậm la hét
    LÀM SAO LÀM SAO ĐÂY
    KHÓC CHẾT TA RÙI
    nhưng mà không đọc không được mà

    • Đây là của tác giả, bạn Moon ko có tội a *chấm chấm nước mắt*. Bạn Moon mất công edit cho bọn mình đọc a chứ nội dung là của tác giả mà. Truyện này cũng HE như Cẩu nô thôi. Yêu cái ngược luyến này a * tung hoa*. Mong chap mới của Moon nhá *cười*

    • Sorry, mình chỉ để ý là tác phẩm có hay không thôi chứ đâu có xem nó có phải ngược luyến không đâu, chỉ là trùng hợp thui hà. Moonie dịch thì Moonie cũng khóc chứ bộ hichic…
      Nhói nhất là đoạn Huyền khóc lóc cầu xin Kỳ Dịch đem con chó đi, đọc tới đoạn đó ta hận không thể đấm vào mặt Kỳ Dịch vài cái, nhưng về sau thấy Kỳ Dịch đau khổ khó nói càng thương Kỳ Dịch hơn.

  4. đọc đến đấy tớ chỉ muốn cầm dao băm Kỳ Dịch ra thôi :((
    cái j mà hắn dơ bẩn rồi ta sẽ không yêu , không còn tơ tưởng đến hắn nữa
    suy nghĩ đơn giản nhể :((
    may mà lão yêu tinh kia còn chưa có…:((
    hức , Hàn ca chịu nhục , nam nhân chịu nhục thì không còn gì đau đớn hơn
    rồi mất sạch không còn chút sĩ diện nào nữa
    đúng là chỉ có cái chết bây giờ mới là lối thoát an lành nhất cho anh

  5. he’ he’ he’ nho` truyen nay` ma` ta iu nguoc luyen’ hon .Ma` nguoc. thi` fai~ co’ HE moi’ chiu. ak` nhaz.
    con` 9 ngay` nua~ 2 nguoi` nay` co’ the~ tha ho`an^ an^ ai’ ai’.
    Ua? ma` sao ko thay’ ai chiu~ cha ja` dam^ de^, de tien cau^~ thuong dien` het’ zay? (ta get’ ong~ den’ noi~ ten^ ko them` viet’ hoa lun)
    Ngoai` cai’ do’ cua~ anh~ K.Dich ra thi` ko con` ai co’ the xung’ dang’ truu` sap’ hau dinh` cua~ em~ Phi het’ a~~

  6. Đọc đến đây… thiệt là đau quá. Huyền Phi nguyện vì Kỳ Dịch mà chấp nhận mọi trừng phạt, nhưng chỉ mong muốn mình thuộc về Kỳ Dịch, không muốn ai hay thức gì khác chạm vào.

    Dịch ca àh, khi nào thì anh mới nhận ra Phi ca yêu anh đây.

    Thiệt là bế tắc, không bết sau này hai người làm sao đến được với nhau. Dù ở bên nhau thì cũng đã tổn thương rất nhiều, không chỉ bản thân mà cả những người xung quanh.

  7. trời ơi, đọc tới đây thiệt là ko bik nên hận ai đây, chắc hận tác giả quá :(( .

    tình yêu này lớn tới mức nào thì cả 2 ai cũng nhận ra, bik là mình yêu đối phương phát điên rồi. nhưng nổi đau này lớn qua. ko bik 2 người có vượt qua nổi ko. số phận ác nghiệt .

    mỗi người đau 1 kiểu như vậy thiệt là làm cho tim gan của fan gơ cũng theo đó lun mà. :((

    thanks moonie nha.

  8. Đọc đam mĩ ở đây của tỉ được nhiều rồi nhưng hôm nay em mới có đôi lời trong truyện này.*Dập đầu*
    Đến cái chap 19 này thật là khổ tâm quá đi, thấy rất thương cho Dịch ca lẫn Phi ca. Không biết nên trách ai hận ai nữa. Có chăng nên hận tác giả a.
    Huyền Phi thật là cố chấp, quay đầu lại cũng không kịp nữa rồi…
    Hai người này yêu nhau đến như vậy nhưng lại không có cách nào giải thoát cho mình được, không cách nào trở về như lúc ban đàu….
    Đọc xong cái chap này tối qua em đã khóc nên gác lại hôm nay mí lên đây.

  9. thật sự là nhục nhã ko j bằng.Thân là một nam nhân mà lại bị lăng nhục như zậy.Chắc Tiểu Huyền hận Dịch ca đến chết, nhưng Dịch ca cũng đau lắm gồi.hu hu.

  10. vai loi k the noi het cam giac luc nay. Tu dau toi h chuog nay la chuog khien minh kich dog nhat. Doc tug chu ma ng run lay bay. Trc h doc SM, nguoc luyen hay BE deu k he co cam jac nay,tham chi diem nhien an uog khi doc, minh doc “chi la luc do log ngan ngo” cug k bi chan dong than kinh nhu the. Ma bh Thuc su muon non ra, khap ng noi gai oc,rat dag so. Rat thuog Phi. Xet ra Phi la ng kho cuc nhat, Dich ky it ra co time hanh phuc vs Phi,nhug Phi ngay ca khi hp nhat van dan vat dau kho,Dich ky yeu con dc Phi thau hieu,dc bay to. Nhug Phi yeu ma k the noi, Dich ki van k hieu tcam that cua Phi. K hieu HE cua truyen ra sao nua,nhug vs thu tinh yeu dau don the nay, minh thay 2 ng cug chet ms la happy ending. Cam on ban nhe, bo truyen nay that thanh cong.

  11. Pingback: [Danmei] Ràng buộc « Zipp&Luv

  12. sợ quá không dám đọc tiếp nữa….huuuuuuuuuuuu
    nhưng nghe moonie tỷ bảo HE, thôi cố lê lết tiếp tới cuối đường nào, hic, chắc tới được đó ta cũng bị nội thương mà hy sinh mất thôi

  13. Kỳ Dịch ngồi xuống, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt ốm yếu đó …..liền một trận run lên kịch liệt. Hàn Huyền Phi vẫn ngồi đờ ra như một đứa trẻ bị sợ hãi, hoảng sợ càng đem cơ thể mình co quắp lại, cố gắng muốn thu vào trong góc …..đầu vùi trong cánh tay, không dám nhìn người trước mắt một cái ……
    =>kỳ dương chứ 🙂 Dịch ca đang ở ngoài mà.hihi, bắt lỗi nhá

  14. Pingback: Ràng buộc | groupyaoi

  15. 10 năm rồi, cảm xúc vẫn nguyên vẹn khi đọc lại đoạn này, là tức điên không chịu được!!! Trời ơi ta nói nó tức á 😡😡😡. Huyền Phi ơiiii …

Gửi phản hồi cho mướp Hủy trả lời